chūn jiāng huā yuè yè cí
yù shù gē lán hǎi yún hēi,
huā tíng hū zuò qīng wú guó。
qín huái yǒu shǔi shǔi wú qíng,
huán xiàng jīn líng yàng chūn sè。
yáng jiā èr shì ān jǐu zhòng,
bù yù huá zhī xián lìu lóng。
bǎi fú jǐn fān fēng lì mǎn,
lián tiān zhǎn jǐn jīn fú róng。
zhū cùi dīng xīng fù míng miè,
lóng tóu pī làng āi jiā fā。
qiān lǐ hán kōng chéng shǔi hún,
wàn zhī pò bí piāo xiāng xuě。
lòu zhuǎn xiá gāo cāng hǎi xī,
pǒ lí zhěn shàng wén tiān jī。
luán xián dài yàn qū rú yǔ,
yī zùi hūn hūn tiān xià mí。
sì fāng qīng dòng yān chén qǐ,
yóu zài nóng xiāng mèng hún guǒ。
hòu zhǔ huāng gōng yǒu xiǎo yīng,
fēi lái zhǐ gé xī jiāng shǔi。

此诗讽隋炀帝效法陈后主骄奢淫逸以至亡国。先写陈后主曾经繁华一时的故宫如今已成荒草废墟。再写隋炀帝步陈后主后尘,极尽奢侈之能事,尤以此之骄奢对比彼之荒墟,这种极大的反差颇具讽刺意味。就如老子所言,物极必反、盛极必衰,当隋炀帝和他的国家走到盛极之时,也就是到了“四方倾动烟尘起”之时。果然,隋朝距离灭亡已经很近很近了,仅仅渡过区区一条西江水隋炀帝就可以去地下找陈后主聊聊荒淫亡国之事了。
据《隋遗录》记载,隋炀帝一日游乐江都时,恍恍惚惚中感觉似与陈后主相遇,二人先以彼此的爱妃相比,然后陈后主又问隋炀帝道:“你的龙舟之游欢乐么?我原来以为你是尧舜那样圣明的君王,今天一看,原来也是个贪图享乐之人。既然你我同是这类人,当年你们父子又凭什么以昏庸无道之罪灭掉我的国家呢?”

Processed in 0.171095 Second , 269 querys.