"太尉金帐羊羔醅" 诗句出自元代诗人岑安卿《元正二日喜雪走笔示诸侄》
天花夜逐东风来,千山万山白皑皑。
三阳献瑞后土泽,六出呈巧冯夷裁。
漫空冥冥柳絮起,匝地漠漠梨花开。
玉龙群飞银海涌,缟鹤万舞琼林摧。
广寒羽衣离素阙,姑射仙子升瑶台。
苏卿啮毡心壮烈,王恭披氅身毰毸。
山阴返棹迷处所,东郭破履行徘徊。
悬弧鹅鸣误击柝,灞桥驴冻疑衔枚。
山僧有时闻折竹,野客无处寻真梅。
枯枝点缀生蓓蕾,宿麦盖覆埋根荄。
气凌市井贵白堕,光粲城郭无黄埃。
翰林石鼎月团片,太尉金帐羊羔醅。
重裀群饮绣帷底,一蓑独钓寒江隈。
谁怜高士僵欲死,坐觉大地春先回。
欧公白战不持铁,效颦自愧非其材。
寒窗一笑呵冻笔,谁能为我贻琼瑰。
东皇夜驾云车来,缟衣两盖光皑皑。
平明散作万花落,幻出天巧非人裁。
初疑蜚廉怒驱海,倒捲万叠银山摧。
又疑中秋十五夜,月色冷浸玻瓈台。
恍如天女乘白鹤,曼陀落手轻毰毸。
又如杨花傍帘幕,垂垂欲下还徘徊。
鸟飞无影人迹灭,瘦马僵缩难加枚。
晓云无路空有梦,暗香不度终非梅。
色欺山矾玉屑蕊,冻屈庭草黄金荄。
寒威透肌起圆粟,冷艳夺目无纤埃。
呵冰濡我紫毫笔,煖汤热我真珠醅。
梁园胜赏犹想像,缤纷不辨隩与隈。
邹枚司马不可见,妍辞秘思堪抽回。
谢公作赋千载后,只今谁复摅奇材。
我言诸子毋自缩,荆山俯拾皆玫瑰。
《元正二日喜雪走笔示诸侄》 拼音标注
yuán zhèng èr rì xǐ xuě zǒu bǐ shì zhū zhí
tiān huā yè zhú dōng fēng lái,
qiān shān wàn shān bái ái ái。
sān yáng xiàn rùi hòu tǔ zé,
lìu chū chéng qiǎo féng yí cái。
màn kōng míng míng lǐu xù qǐ,
zā dì mò mò lí huā kāi。
yù lóng qún fēi yín hǎi yǒng,
gǎo hè wàn wǔ qióng lín cūi。
guǎng hán yǔ yī lí sù què,
gū shè xiān zǐ shēng yáo tái。
sū qīng niè zhān xīn zhuàng liè,
wáng gōng pī chǎng shēn péi sūi。
shān yīn fǎn zhuō mí chù suǒ,
dōng guō pò lv̌ xíng pái huái。
xuán hú é míng wù jí tuò,
bà qiáo lv́ dòng yí xián méi。
shān sēng yǒu shí wén zhé zhú,
yě kè wú chù xún zhēn méi。
kū zhī diǎn zhùi shēng bèi lěi,
sù mài gài fù mái gēn gāi。
qì líng shì jǐng gùi bái duò,
guāng càn chéng guō wú huáng āi。
hàn lín shí dǐng yuè tuán piàn,
tài wèi jīn zhàng yáng gāo pēi。
zhòng yīn qún yǐn xìu wéi dǐ,
yī suō dú diào hán jiāng wēi。
shúi lián gāo shì jiāng yù sǐ,
zuò jué dà dì chūn xiān húi。
ōu gōng bái zhàn bù chí tiě,
xiào pín zì kùi fēi qí cái。
hán chuāng yī xiào hē dòng bǐ,
shúi néng wèi wǒ yí qióng gūi。
dōng huáng yè jià yún chē lái,
gǎo yī liǎng gài guāng ái ái。
píng míng sàn zuò wàn huā luò,
huàn chū tiān qiǎo fēi rén cái。
chū yí fēi lián nù qū hǎi,
dǎo juǎn wàn dié yín shān cūi。
yòu yí zhōng qīu shí wǔ yè,
yuè sè lěng jìn bō lí tái。
huǎng rú tiān nv̌ chéng bái hè,
màn tuó luò shǒu qīng péi sūi。
yòu rú yáng huā bàng lián mù,
chúi chúi yù xià huán pái huái。
niǎo fēi wú yǐng rén jī miè,
shòu mǎ jiāng suō nán jiā méi。
xiǎo yún wú lù kōng yǒu mèng,
àn xiāng bù dù zhōng fēi méi。
sè qī shān fán yù xiè rǔi,
dòng qū tíng cǎo huáng jīn gāi。
hán wēi tòu jī qǐ yuán sù,
lěng yàn duó mù wú xiān āi。
hē bīng rú wǒ zǐ háo bǐ,
nuǎn tāng rè wǒ zhēn zhū pēi。
liáng yuán shèng shǎng yóu xiǎng xiàng,
bīn fēn bù biàn yù yǔ wēi。
zōu méi sī mǎ bù kě jiàn,
yán cí mì sī kān chōu húi。
xiè gōng zuò fù qiān zài hòu,
zhǐ jīn shúi fù shū qí cái。
wǒ yán zhū zǐ wú zì suō,
jīng shān fǔ shí jiē méi gūi。
《元正二日喜雪走笔示诸侄》 作者简介
岑安卿(1286~1355)元代诗人。字静能,所居近栲栳峰,故自号栲栳山人,余姚上林乡(今浙江慈溪市桥头镇与匡堰镇一带)人。志行高洁,穷阨以终,尝作《三哀诗》,吊宋遗民之在里中者,寄托深远,脍炙人口。著有《栲栳山人集》三卷,《四库总目》评其诗戛戛孤往,如其为人。