"为予择稚秀者" 诗句出自宋代诗人蔡松年《雨中花 仆自幼刻意林壑,不耐俗事,懒慢之》
能自克。
志复疏怯,嗜酒好睡。
遇乘高履危,动辄有畏。
道逢达官稠人,则便欲退缩。
其与人交,无贤不肖,往往率情任实,不留机心。
自惟至熟,使之久与世接,所谓不有外难,当有内病,故谋为早退闲居之乐。
长大以来,遭时多故,一行作吏,从事於簿书鞍马间,违己交病,不堪其忧。
求田问舍,遑遑於四方,殊未见会心处。
闻山阳间,魏晋诸贤故居,风气清和,水竹葱。
方今天壤间,盖第一胜绝之境,有意卜筑於斯,雅咏玄虚,不谈世事,起其流风遗躅。
故自丙辰丁巳以来,三求官河内,经营三径,遂将终焉。
事与愿违,俯仰一纪,劳生愈甚,吊影自怜。
然而触於事物,感今怀昔,考其见於赋咏者,实未始一日而忘。
李君不愚,作掾天台,出佐是郡,因其行也,赋乐府长短句,以叙鄙怀。
行春胜日,物彩照人,为予择稚秀者,以雨中花歌之,使清泉白石,闻我心曲,庶几他日,不嗜酒偏怜风竹,晋客神清,多寄虚玄。
有山阳遗迹,水石高寒。
曾为幽栖起本,几求方外微官。
谩蹉跎十载,还羡君侯,左驾朱?。
山村霰雪,竹外花明,瘦梅半树斓斑。
溪路转、青帘佳处,便是萧闲。
寄谢王君精爽,摩挲森碧琅?。
个中著我,储风养月,先报平安。
yǔ zhōng huā pū zì yòu kè yì lín hè,bù nài sú shì,lǎn màn zhī
néng zì kè。
zhì fù shū qiè,
shì jǐu hǎo shùi。
yù chéng gāo lv̌ wēi,
dòng zhé yǒu wèi。
dào féng dá guān chóu rén,
zé biàn yù tùi suō。
qí yǔ rén jiāo,
wú xián bù xiào,
wǎng wǎng lv̀ qíng rèn shí,
bù líu jī xīn。
zì wéi zhì shú,
shǐ zhī jǐu yǔ shì jiē,
suǒ wèi bù yǒu wài nán,
dāng yǒu nèi bìng,
gù móu wèi zǎo tùi xián jū zhī lè。
cháng dà yǐ lái,
zāo shí duō gù,
yī xíng zuò lì,
cóng shì yú bù shū ān mǎ jiān,
wéi jǐ jiāo bìng,
bù kān qí yōu。
qíu tián wèn shè,
huáng huáng yú sì fāng,
shū wèi jiàn hùi xīn chù。
wén shān yáng jiān,
wèi jìn zhū xián gù jū,
fēng qì qīng hé,
shǔi zhú cōng。
fāng jīn tiān rǎng jiān,
gài dì yī shèng jué zhī jìng,
yǒu yì bǔ zhú yú sī,
yǎ yǒng xuán xū,
bù tán shì shì,
qǐ qí líu fēng yí zhú。
gù zì bǐng chén dīng sì yǐ lái,
sān qíu guān hé nèi,
jīng yíng sān jìng,
sùi jiāng zhōng yān。
shì yǔ yuàn wéi,
fǔ yǎng yī jì,
láo shēng yù shén,
diào yǐng zì lián。
rán ér hóng yú shì wù,
gǎn jīn huái xī,
kǎo qí jiàn yú fù yǒng zhě,
shí wèi shǐ yī rì ér wàng。
lǐ jūn bù yú,
zuò yuàn tiān tái,
chū zuǒ shì jùn,
yīn qí xíng yě,
fù lè fǔ cháng duǎn jù,
yǐ xù bǐ huái。
xíng chūn shèng rì,
wù cǎi zhào rén,
wèi yú zé zhì xìu zhě,
yǐ yǔ zhōng huā gē zhī,
shǐ qīng quán bái shí,
wén wǒ xīn qū,
shù jī tā rì,
bù shì jǐu piān lián fēng zhú,
jìn kè shén qīng,
duō jì xū xuán。
yǒu shān yáng yí jī,
shǔi shí gāo hán。
céng wèi yōu qī qǐ běn,
jī qíu fāng wài wēi guān。
mán cuō tuó shí zài,
huán xiàn jūn hóu,
zuǒ jià zhū ?。
shān cūn xiàn xuě,
zhú wài huā míng,
shòu méi bàn shù lán bān。
xī lù zhuǎn 、 qīng lián jiā chù,
biàn shì xiāo xián。
jì xiè wáng jūn jīng shuǎng,
mó suō sēn bì láng ?。
gè zhōng zhù wǒ,
chǔ fēng yǎng yuè,
xiān bào píng ān 。
蔡松年(1107~1159)字伯坚,因家乡别墅有萧闲堂,故自号萧闲老人。真定(今河北正定)人,金代文学家。宋宣和末从父守燕山,宋军败绩随父降金,天会年间授真定府判官。完颜宗弼攻宋,与岳飞等交战时,蔡松年曾为宗弼“兼总军中六部事”,仕至右丞相,封卫国公,卒谥“文简”。松年虽一生官运亨通,其作品在出处问题上却流露了颇为矛盾的思想感情。内心深处潜伏着的民族意识使他感到“身宠神已辱”,作品风格隽爽清丽,词作尤负盛名,与吴激齐名,时称“吴蔡体”,有文集《明秀集》传世。