“礼宾一设”这段文字出自哪里?

上一句:不过宣政一见

“礼宾一设”出自唐代诗人韩愈的诗句: 《谏迎佛骨表》

下一句:赐衣一袭

韩愈写关于劝谏的诗句

"礼宾一设" 诗句出自唐代诗人韩愈《谏迎佛骨表》

臣某言:伏以佛者夷狄之一法耳,自后汉时流入中国,上古未尝有也
昔者黄帝在位百年年百一十岁;少昊在位八十年年百岁;颛顼在位七十九年年九十八岁;帝喾在位七十年年百五岁;帝尧在位九十八年年百一十八岁;帝舜及禹年皆百岁
此时天下太平百姓安乐寿考然而中国未有佛也
其后殷汤亦年百岁汤孙太戊在位七十五年武丁在位五十九年书史不言其年寿所极推其年数盖亦俱不减百岁
周文王年九十七岁武王年九十三岁穆王在位百年
此时佛法亦未入中国非因事佛而致然也
汉明帝时始有佛法明帝在位才十八年耳
其后乱亡相继运祚不长
宋、齐、梁、陈、元魏已下事佛渐谨年代尤促
惟梁武帝在位四十八年前后三度舍身施佛宗庙之祭不用牲牢昼日一食止于菜果其后竞为侯景所逼饿死台城国亦寻灭
事佛求福乃更得祸
由此观之佛不足事亦可知矣
高祖始受隋禅则议除之
当时群臣材识不远不能深知先王之道古今之宜推阐圣明以救斯弊其事遂止臣常恨焉
伏维睿圣文武皇帝陛下神圣英武数千百年已来未有伦比
即位之初即不许度人为僧尼道又不许创立寺观
臣常以为高祖之志必行于陛下之手今纵未能即行,岂可恣之转令盛也? 今闻陛下令群僧迎佛骨于凤翔,御楼以观舁入大内又令诸寺递迎供养
臣虽至愚必知陛下不惑于佛作此崇奉以祈福祥也
直以年丰人乐徇人之心为京都士庶设诡异之观戏玩之具耳
安有圣明若此而肯信此等事哉!然百姓愚冥易惑难晓苟见陛下如此将谓真心事佛皆云:“天子大圣犹一心敬信;百姓何人岂合更惜身命!”焚顶烧指百十为群解衣散钱自朝至暮转相仿效惟恐后时老少奔波弃其业次
若不即加禁遏更历诸寺必有断臂脔身以为供养者
伤风败俗传笑四方非细事也
夫佛本夷狄之人与中国言语不通衣服殊制;口不言先王之法言身不服先王之法服;不知君臣之义父子之情
假如其身至今尚在奉其国命来朝京师陛下容而接之不过宣政一见礼宾一设赐衣一袭卫而出之于境不令惑众也
况其身死已久枯朽之骨凶秽之馀,岂宜令入宫禁?
孔子曰:“敬鬼神而远之。
”古之诸侯行吊于其国尚令巫祝先以桃茹祓除不祥然后进吊
今无故取朽秽之物亲临观之巫祝不先桃茹不用群臣不言其非御史不举其失臣实耻之
乞以此骨付之有司投诸水火永绝根本断天下之疑绝后代之惑
使天下之人知大圣人之所作为出于寻常万万也
岂不盛哉!岂不快哉!佛如有灵能作祸祟凡有殃咎宜加臣身上天鉴临臣不怨悔
无任感激恳悃之至谨奉表以闻
臣某诚惶诚恐

jiàn yíng fó gǔ biǎo
chén mǒu yán : fú yǐ fó zhě,
yí dí zhī yī fǎ ěr , zì hòu hàn shí líu rù zhōng guó , shàng gǔ wèi cháng yǒu yě。
xī zhě huáng dì zài wèi bǎi nián,
nián bǎi yī shí sùi ; shǎo hào zài wèi bā shí nián,
nián bǎi sùi ; zhuān xù zài wèi qī shí jǐu nián,
nián jǐu shí bā sùi ; dì kù zài wèi qī shí nián,
nián bǎi wǔ sùi ; dì yáo zài wèi jǐu shí bā nián,
nián bǎi yī shí bā sùi ; dì shùn jí yǔ,
nián jiē bǎi sùi。
cǐ shí tiān xià tài píng,
bǎi xìng ān lè shòu kǎo,
rán ér zhōng guó wèi yǒu fó yě。
qí hòu yīn tāng yì nián bǎi sùi,
tāng sūn tài wù zài wèi qī shí wǔ nián,
wǔ dīng zài wèi wǔ shí jǐu nián,
shū shǐ bù yán qí nián shòu suǒ jí,
tūi qí nián shù,
gài yì jù bù jiǎn bǎi sùi。
zhōu wén wáng nián jǐu shí qī sùi,
wǔ wáng nián jǐu shí sān sùi,
mù wáng zài wèi bǎi nián。
cǐ shí fó fǎ yì wèi rù zhōng guó,
fēi yīn shì fó ér zhì rán yě。
hàn míng dì shí,
shǐ yǒu fó fǎ,
míng dì zài wèi,
cái shí bā nián ěr。
qí hòu luàn wáng xiāng jì,
yùn zuò bù cháng。
sòng 、 qí 、 liáng 、 chén 、 yuán wèi yǐ xià,
shì fó jiàn jǐn,
nián dài yóu cù。
wéi liáng wǔ dì zài wèi sì shí bā nián,
qián hòu sān dù shè shēn shī fó,
zōng miào zhī jì,
bù yòng shēng láo,
zhòu rì yī shí,
zhǐ yú cài guǒ,
qí hòu jìng wèi hóu jǐng suǒ bī,
è sǐ tái chéng,
guó yì xún miè。
shì fó qíu fú,
nǎi gèng dé huò。
yóu cǐ guān zhī,
fó bù zú shì,
yì kě zhī yǐ。
gāo zǔ shǐ shòu súi shàn,
zé yì chú zhī。
dāng shí qún chén cái shì bù yuǎn,
bù néng shēn zhī xiān wáng zhī dào,
gǔ jīn zhī yí,
tūi chǎn shèng míng,
yǐ jìu sī bì,
qí shì sùi zhǐ,
chén cháng hèn yān。
fú wéi rùi shèng wén wǔ huáng dì bì xià,
shén shèng yīng wǔ,
shù qiān bǎi nián yǐ lái,
wèi yǒu lún bǐ。
jí wèi zhī chū,
jí bù xǔ dù rén wèi sēng ní dào,
yòu bù xǔ chuàng lì sì guān。
chén cháng yǐ wèi gāo zǔ zhī zhì,
bì xíng yú bì xià zhī shǒu,
jīn zòng wèi néng jí xíng,
qǐ kě zì zhī zhuǎn lìng shèng yě ? jīn wén bì xià lìng qún sēng yíng fó gǔ yú fèng xiáng,
yù lóu yǐ guān,
yú rù dà nèi,
yòu lìng zhū sì dì yíng gōng yǎng。
chén sūi zhì yú,
bì zhī bì xià bù huò yú fó,
zuò cǐ chóng fèng,
yǐ qí fú xiáng yě。
zhí yǐ nián fēng rén lè,
xùn rén zhī xīn,
wèi jīng dū shì shù shè gǔi yì zhī guān,
xì wán zhī jù ěr。
ān yǒu shèng míng ruò cǐ,
ér kěn xìn cǐ děng shì zāi ! rán bǎi xìng yú míng,
yì huò nán xiǎo,
gǒu jiàn bì xià rú cǐ,
jiāng wèi zhēn xīn shì fó,
jiē yún : “ tiān zǐ dà shèng,
yóu yī xīn jìng xìn ; bǎi xìng hé rén,
qǐ hé gèng xī shēn mìng ! ” fén dǐng shāo zhǐ,
bǎi shí wèi qún,
jiě yī sàn qián,
zì zhāo zhì mù,
zhuǎn xiāng fǎng xiào,
wéi kǒng hòu shí,
lǎo shǎo bēn bō,
qì qí yè cì。
ruò bù jí jiā jìn è,
gèng lì zhū sì,
bì yǒu duàn bì luán shēn yǐ wèi gōng yǎng zhě。
shāng fēng bài sú,
chuán xiào sì fāng,
fēi xì shì yě。
fū fó běn yí dí zhī rén,
yǔ zhōng guó yán yǔ bù tōng,
yī fú shū zhì ; kǒu bù yán xiān wáng zhī fǎ yán,
shēn bù fú xiān wáng zhī fǎ fú ; bù zhī jūn chén zhī yì,
fù zǐ zhī qíng。
jiǎ rú qí shēn zhì jīn shàng zài,
fèng qí guó mìng,
lái zhāo jīng shī,
bì xià róng ér jiē zhī,
bù guò xuān zhèng yī jiàn,
lǐ bīn yī shè,
sì yī yī xí,
wèi ér chū zhī yú jìng,
bù lìng huò zhòng yě。
kuàng qí shēn sǐ yǐ jǐu,
kū xǐu zhī gǔ,
xiōng hùi zhī yú,
qǐ yí lìng rù gōng jìn ?
kǒng zǐ yuē : “ jìng gǔi shén ér yuǎn zhī。
” gǔ zhī zhū hóu,
xíng diào yú qí guó,
shàng lìng wū zhù xiān yǐ táo rú fú chú bù xiáng,
rán hòu jìn diào。
jīn wú gù qǔ xǐu hùi zhī wù,
qīn lín guān zhī,
wū zhù bù xiān,
táo rú bù yòng,
qún chén bù yán qí fēi,
yù shǐ bù jǔ qí shī,
chén shí chǐ zhī。
qǐ yǐ cǐ gǔ fù zhī yǒu sī,
tóu zhū shǔi huǒ,
yǒng jué gēn běn,
duàn tiān xià zhī yí,
jué hòu dài zhī huò。
shǐ tiān xià zhī rén,
zhī dà shèng rén zhī suǒ zuò wèi,
chū yú xún cháng wàn wàn yě。
qǐ bù shèng zāi ! qǐ bù kuài zāi ! fó rú yǒu líng,
néng zuò huò sùi,
fán yǒu yāng jìu,
yí jiā chén shēn,
shàng tiān jiàn lín,
chén bù yuàn hǔi。
wú rèn gǎn jī kěn kǔn zhī zhì,
jǐn fèng biǎo yǐ wén。
chén mǒu chéng huáng chéng kǒng。

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。

Processed in 2.554229 Second , 275 querys.