“授之柄而处其下”这段文字出自哪里?

上一句:位本在巡上

“授之柄而处其下”出自唐代诗人韩愈的诗句: 《张中丞传后叙》

下一句:无所疑忌

韩愈写关于写人的诗句
韩愈写关于议论的诗句
韩愈写关于叙事的诗句
韩愈写关于赞美的诗句

"授之柄而处其下" 诗句出自唐代诗人韩愈《张中丞传后叙》

元和二年四月十三日夜愈与吴郡张籍阅家中旧书得李翰所为《张巡传》
翰以文章自名为此传颇详密
然尚恨有阙者:不为许远立传又不载雷万春事首尾
远虽材若不及巡者开门纳巡位本在巡上
授之柄而处其下无所疑忌竟与巡俱守死成功名城陷而虏,与巡死先后异耳
两家子弟材智下不能通知二父志以为巡死而远就虏疑畏死而辞服于贼
远诚畏死何苦守尺寸之地食其所爱之肉以与贼抗而不降乎?
当其围守时
外无蚍蜉蚁子之援所欲忠者国与主耳而贼语以国亡主灭
远见救援不至而贼来益众必以其言为信;外无待而犹死守人相食且尽虽愚人亦能数日而知死所矣
远之不畏死亦明矣!
乌有城坏其徒俱死
独蒙愧耻求活?
虽至愚者不忍为
,呜呼!
而谓远之贤而为之邪?
说者又谓远与巡分城而守,城之陷自远所分始
以此诟远此又与儿童之见无异
人之将死其藏腑必有先受其病者;引绳而绝之其绝必有处
观者见其然从而尤之其亦不达于理矣!
小人之好议论
不乐成人之美如是哉!
如巡、远之所成就
如此卓卓犹不得免,其他则又何说!
当二公之初守也,宁能知人之卒不救弃城而逆遁?
苟此不能守
虽避之他处何益?
及其无救而且穷也
将其创残饿羸之余虽欲去必不达
二公之贤其讲之精矣!
守一城
捍天下以千百就尽之卒战百万日滋之师蔽遮江淮沮遏其势天下之不亡其谁之功也!
当是时
弃城而图存者不可一二数;擅强兵坐而观者相环也
不追议此而责二公以死守亦见其自比于逆乱设淫辞而助之攻也
愈尝从事于汴徐二府屡道于两府间亲祭于其所谓双庙者
其老人往往说巡、远时事云:南霁云之乞救于贺兰也贺兰嫉巡、远之声威功绩出己上不肯出师救;爱霁云之勇且壮不听其语强留之具食与乐延霁云坐
霁云慷慨语曰:“云来时睢阳之人不食月余日矣!
云虽欲独食
义不忍;虽食且不下咽!
”因拔所佩刀
断一指血淋漓以示贺兰
一座大惊皆感激为云泣下
云知贺兰终无为云出师意即驰去;将出城抽矢射佛寺浮图矢着其上砖半箭曰:“吾归破贼必灭贺兰!
此矢所以志也

”愈贞元中过泗州船上人犹指以相语
城陷贼以刃胁降巡巡不屈即牵去将斩之;又降霁云云未应
巡呼云曰:“南八男儿死耳不可为不义屈!
”云笑曰:“欲将以有为也;公有言
云敢不死!
”即不屈

张籍曰:“有于嵩者少依于巡;及巡起事嵩常在围中
籍大历中于和州乌江县见嵩嵩时年六十余矣
以巡初尝得临涣县尉好学无所不读
籍时尚小粗问巡、远事不能细也
云:巡长七尺余须髯若神
尝见嵩读《汉书》谓嵩曰:“何为久读此?
“嵩曰:“未熟也

“巡曰:“吾于书读不过三遍终身不忘也
“因诵嵩所读书尽卷不错一字
嵩惊以为巡偶熟此卷因乱抽他帙以试无不尽然
嵩又取架上诸书试以问巡巡应口诵无疑
嵩从巡久亦不见巡常读书也
为文章操纸笔立书未尝起草
初守睢阳时士卒仅万人城中居人户亦且数万巡因一见问姓名其后无不识者
巡怒须髯辄张
城陷贼缚巡等数十人坐且将戮
巡起旋其众见巡起或起或泣
巡曰:“汝勿怖!
命也
“众泣不能仰视
巡就戮时颜色不乱阳阳如平常
远宽厚长者貌如其心;与巡同年生月日后于巡呼巡为兄死时年四十九
”嵩贞元初死于亳宋间
或传嵩有田在亳宋间武人夺而有之嵩将诣州讼理为所杀
嵩无子
张籍云

zhāng zhōng chéng chuán hòu xù
yuán hé èr nián sì yuè shí sān rì yè,
yù yǔ wú jùn zhāng jí yuè jiā zhōng jìu shū,
dé lǐ hàn suǒ wèi 《 zhāng xún chuán 》。
hàn yǐ wén zhāng zì míng,
wèi cǐ chuán pǒ xiáng mì。
rán shàng hèn yǒu què zhě : bù wèi xǔ yuǎn lì chuán,
yòu bù zài léi wàn chūn shì shǒu wěi。
yuǎn sūi cái ruò bù jí xún zhě,
kāi mén nà xún,
wèi běn zài xún shàng。
shòu zhī bǐng ér chù qí xià,
wú suǒ yí jì,
jìng yǔ xún jù shǒu sǐ,
chéng gōng míng,
chéng xiàn ér lǔ,
yǔ xún sǐ xiān hòu yì ěr。
liǎng jiā zǐ dì cái zhì xià,
bù néng tōng zhī èr fù zhì,
yǐ wèi xún sǐ ér yuǎn jìu lǔ,
yí wèi sǐ ér cí fú yú zéi。
yuǎn chéng wèi sǐ,
hé kǔ shǒu chǐ cùn zhī dì,
shí qí suǒ ài zhī ròu,
yǐ yǔ zéi kàng ér bù jiàng hū ?
dāng qí wéi shǒu shí,
wài wú bǐ fú yǐ zǐ zhī yuán,
suǒ yù zhōng zhě,
guó yǔ zhǔ ěr,
ér zéi yǔ yǐ guó wáng zhǔ miè。
yuǎn jiàn jìu yuán bù zhì,
ér zéi lái yì zhòng,
bì yǐ qí yán wèi xìn ; wài wú dài ér yóu sǐ shǒu,
rén xiāng shí qiě jǐn,
sūi yú rén yì néng shù rì ér zhī sǐ suǒ yǐ。
yuǎn zhī bù wèi sǐ yì míng yǐ !
wū yǒu chéng huài qí tú jù sǐ,
dú méng kùi chǐ qíu huó ?
sūi zhì yú zhě bù rěn wèi,
wū hū !
ér wèi yuǎn zhī xián ér wèi zhī xié ?
shuō zhě yòu wèi yuǎn yǔ xún fēn chéng ér shǒu,
chéng zhī xiàn,
zì yuǎn suǒ fēn shǐ。
yǐ cǐ gòu yuǎn,
cǐ yòu yǔ ér tóng zhī jiàn wú yì。
rén zhī jiāng sǐ,
qí cáng fǔ bì yǒu xiān shòu qí bìng zhě ; yǐn shéng ér jué zhī,
qí jué bì yǒu chù。
guān zhě jiàn qí rán,
cóng ér yóu zhī,
qí yì bù dá yú lǐ yǐ !
xiǎo rén zhī hǎo yì lùn,
bù lè chéng rén zhī měi,
rú shì zāi !
rú xún 、 yuǎn zhī suǒ chéng jìu,
rú cǐ zhuō zhuō,
yóu bù dé miǎn,
qí tā zé yòu hé shuō !
dāng èr gōng zhī chū shǒu yě,
níng néng zhī rén zhī zú bù jìu,
qì chéng ér nì dùn ?
gǒu cǐ bù néng shǒu,
sūi bì zhī tā chù hé yì ?
jí qí wú jìu ér qiě qióng yě,
jiāng qí chuàng cán è léi zhī yú,
sūi yù qù,
bì bù dá。
èr gōng zhī xián,
qí jiǎng zhī jīng yǐ !
shǒu yī chéng,
hàn tiān xià,
yǐ qiān bǎi jìu jǐn zhī zú,
zhàn bǎi wàn rì zī zhī shī,
bì zhē jiāng huái,
jū è qí shì,
tiān xià zhī bù wáng,
qí shúi zhī gōng yě !
dāng shì shí,
qì chéng ér tú cún zhě,
bù kě yī èr shù ; shàn qiáng bīng zuò ér guān zhě,
xiāng huán yě。
bù zhūi yì cǐ,
ér zé èr gōng yǐ sǐ shǒu,
yì jiàn qí zì bǐ yú nì luàn,
shè yín cí ér zhù zhī gōng yě。
yù cháng cóng shì yú biàn xú èr fǔ,
lv̌ dào yú liǎng fǔ jiān,
qīn jì yú qí suǒ wèi shuāng miào zhě。
qí lǎo rén wǎng wǎng shuō xún 、 yuǎn shí shì yún : nán jì yún zhī qǐ jìu yú hè lán yě,
hè lán jí xún 、 yuǎn zhī shēng wēi gōng jī chū jǐ shàng,
bù kěn chū shī jìu ; ài jì yún zhī yǒng qiě zhuàng,
bù tīng qí yǔ,
qiáng líu zhī,
jù shí yǔ lè,
yán jì yún zuò。
jì yún kāng kǎi yǔ yuē : “ yún lái shí,
sūi yáng zhī rén,
bù shí yuè yú rì yǐ !
yún sūi yù dú shí,
yì bù rěn ; sūi shí,
qiě bù xià yān !
” yīn bá suǒ pèi dāo,
duàn yī zhǐ,
xiě lín lí,
yǐ shì hè lán。
yī zuò dà liáng,
jiē gǎn jī wèi yún qì xià。
yún zhī hè lán zhōng wú wèi yún chū shī yì,
jí chí qù ; jiāng chū chéng,
chōu shǐ shè fó sì fú tú,
shǐ zháo qí shàng zhuān bàn jiàn,
yuē : “ wú gūi pò zéi,
bì miè hè lán !
cǐ shǐ suǒ yǐ zhì yě。
” yù zhēn yuán zhōng guò sì zhōu,
chuán shàng rén yóu zhǐ yǐ xiāng yǔ。
chéng xiàn,
zéi yǐ rèn xié jiàng xún,
xún bù qū,
jí qiān qù,
jiāng zhǎn zhī ; yòu jiàng jì yún,
yún wèi yìng。
xún hū yún yuē : “ nán bā,
nán ér sǐ ěr,
bù kě wèi bù yì qū !
” yún xiào yuē : “ yù jiāng yǐ yǒu wèi yě ; gōng yǒu yán,
yún gǎn bù sǐ !
” jí bù qū。
zhāng jí yuē : “ yǒu yú sōng zhě,
shǎo yī yú xún ; jí xún qǐ shì,
sōng cháng zài wéi zhōng。
jí dà lì zhōng yú hé zhōu wū jiāng xiàn jiàn sōng,
sōng shí nián lìu shí yú yǐ。
yǐ xún chū cháng dé lín huàn xiàn wèi,
hǎo xué wú suǒ bù dú。
jí shí shàng xiǎo,
cū wèn xún 、 yuǎn shì,
bù néng xì yě。
yún : xún cháng qī chǐ yú,
xū rán ruò shén。
cháng jiàn sōng dú 《 hàn shū 》,
wèi sōng yuē : “ hé wèi jǐu dú cǐ ?
“ sōng yuē : “ wèi shú yě。
“ xún yuē : “ wú yú shū dú bù guò sān biàn,
zhōng shēn bù wàng yě。
“ yīn sòng sōng suǒ dú shū,
jǐn juàn bù cuò yī zì。
sōng liáng,
yǐ wèi xún ǒu shú cǐ juàn,
yīn luàn chōu tā zhì yǐ shì,
wú bù jǐn rán。
sōng yòu qǔ jià shàng zhū shū shì yǐ wèn xún,
xún yìng kǒu sòng wú yí。
sōng cóng xún jǐu,
yì bù jiàn xún cháng dú shū yě。
wèi wén zhāng,
cāo zhǐ bǐ lì shū,
wèi cháng qǐ cǎo。
chū shǒu sūi yáng shí,
shì zú jǐn wàn rén,
chéng zhōng jū rén hù,
yì qiě shù wàn,
xún yīn yī jiàn wèn xìng míng,
qí hòu wú bù shì zhě。
xún nù,
xū rán zhé zhāng。
jí chéng xiàn,
zéi fú xún děng shù shí rén zuò,
qiě jiāng lù。
xún qǐ xuán,
qí zhòng jiàn xún qǐ,
huò qǐ huò qì。
xún yuē : “ rǔ wù bù !
sǐ,
mìng yě。
“ zhòng qì bù néng yǎng shì。
xún jìu lù shí,
yán sè bù luàn,
yáng yáng rú píng cháng。
yuǎn kuān hòu cháng zhě,
mào rú qí xīn ; yǔ xún tóng nián shēng,
yuè rì hòu yú xún,
hū xún wèi xiōng,
sǐ shí nián sì shí jǐu。
” sōng zhēn yuán chū sǐ yú bó sòng jiān。
huò chuán sōng yǒu tián zài bó sòng jiān,
wǔ rén duó ér yǒu zhī,
sōng jiāng yì zhōu sòng lǐ,
wèi suǒ shā。
sōng wú zǐ。
zhāng jí yún。

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。

Processed in 0.271061 Second , 428 querys.