"我来东南骑茅狗" 诗句出自明代诗人欧大任《嵩丘仙鹿歌赠刘氏》
君不见羡门子,乘鹿日游三万里。
侍从缤纷玉女来,青毛节下里云起。
君不见齐女生,莲华峰头骑鹿行。
中天照曜仙人掌,手把芙蓉朝玉京。
今之玄鹿嵩丘出,青鸾为群鹤为匹。
嵩于五岳标第一,旁有太室与少室。
刘君里发嵩之阳,汝南亦是仙灵窟。
三花结佩共何人,双管淩云记前日。
谏垣一出守三巴,蚤忆还山采芝术。
史有黄门给事书,颂多西蜀词人笔。
归来驭鹿似苍虬,三十六峰遨以游。
龙门底柱叱其立,太行王屋指使留。
玉虹双夹行更曳,紫电昼闪不敢收。
馀霞片片散成绮,頫窥千折百折如丝之浊流。
仙家石鼓满岩口,有时击之魑魅走。
黄姑织女解其绶,彗出东方东为帚。
上扫青天万古之浮云,下揽函谷千山之紫气,大笑系之玄鹿首。
霓旌风旆飒飒残,山叶为之丹,壑龙为之蟠。
赤霜之袍九华冠,忽若行春夹毂看。
急雨碎掷珊瑚寒,我来东南骑茅狗,执君之鞚酌玉斗。
劝君酒,为君寿。
明月清秋无尽期,青崖玄鹿长相守。
回首罗浮大药成,头颅已瘦骨已轻。
愿随道士浮丘去,接上嵩高调玉笙。
《嵩丘仙鹿歌赠刘氏》 拼音标注
sōng qīu xiān lù gē zèng líu shì
jūn bù jiàn xiàn mén zǐ,
chéng lù rì yóu sān wàn lǐ。
shì cóng bīn fēn yù nv̌ lái,
qīng máo jié xià lǐ yún qǐ。
jūn bù jiàn qí nv̌ shēng,
lián huá fēng tóu qí lù xíng。
zhōng tiān zhào yào xiān rén zhǎng,
shǒu bǎ fú róng zhāo yù jīng。
jīn zhī xuán lù sōng qīu chū,
qīng luán wèi qún hè wèi pǐ。
sōng yú wǔ yuè biāo dì yī,
páng yǒu tài shì yǔ shǎo shì。
líu jūn lǐ fā sōng zhī yáng,
rǔ nán yì shì xiān líng kū。
sān huā jié pèi gòng hé rén,
shuāng guǎn líng yún jì qián rì。
jiàn yuán yī chū shǒu sān bā,
zǎo yì huán shān cǎi zhī zhú。
shǐ yǒu huáng mén gěi shì shū,
sòng duō xī shǔ cí rén bǐ。
gūi lái yù lù sì cāng qíu,
sān shí lìu fēng áo yǐ yóu。
lóng mén dǐ zhù chì qí lì,
tài xíng wáng wū zhǐ shǐ líu。
yù hóng shuāng jiā xíng gèng yè,
zǐ diàn zhòu shǎn bù gǎn shōu。
yú xiá piàn piàn sàn chéng qǐ,
fǔ kūi qiān zhé bǎi zhé rú sī zhī zhuó líu。
xiān jiā shí gǔ mǎn yán kǒu,
yǒu shí jí zhī chī mèi zǒu。
huáng gū zhī nv̌ jiě qí shòu,
hùi chū dōng fāng dōng wèi zhǒu。
shàng sǎo qīng tiān wàn gǔ zhī fú yún,
xià lǎn hán gǔ qiān shān zhī zǐ qì,
dà xiào xì zhī xuán lù shǒu。
ní jīng fēng pèi sà sà cán,
shān yè wèi zhī dān,
hè lóng wèi zhī pán。
chì shuāng zhī páo jǐu huá guān,
hū ruò xíng chūn jiā gǔ kàn。
jí yǔ sùi zhí shān hú hán,
wǒ lái dōng nán qí máo gǒu,
zhí jūn zhī kòng zhuó yù dǒu。
quàn jūn jǐu,
wèi jūn shòu。
míng yuè qīng qīu wú jǐn qī,
qīng yá xuán lù cháng xiāng shǒu。
húi shǒu luō fú dà yào chéng,
tóu lú yǐ shòu gǔ yǐ qīng。
yuàn súi dào shì fú qīu qù,
jiē shàng sōng gāo diào yù shēng。
《嵩丘仙鹿歌赠刘氏》 作者简介
欧大任(1516-1596)字桢伯,号仑山。因曾任南京工部虞衡郎中,别称欧虞部。广东顺德陈村人。他“博涉经史,工古文辞诗赋”,并喜体育运动,擅长踢球、击剑。14岁时,督学曾集中十郡的优等生会考,他三试皆列第一,名噪诸生。他和梁有誉、黎民表、梁绍震等人是十分友好的同学,在著名学者黄佐门下读书,很有得益。无奈文运不佳,八次乡试均落榜,直到嘉靖四十二年(1563年),47岁的欧大任才一鸣惊人,以岁贡生资格,试于大廷,考官展卷阅览,惊叹其为一代之才,特荐御览,列为第一。由是海内无不知欧大任,名声远播。