"泉石无荣枯" 诗句出自宋代诗人魏野《淳化五年秋八月二十四日钜鹿魏野江东僧用晦》
危城闲登临,秋色际空碧。
四顾廊且平,万虑忽然释。
精诚日月廊,旷达天地窄。
壮节但孤耸,愤气欲四射。
盐穴狂风号,峭壁浓岚滴。
胆气高虚空,眼目无疆城。
幽耳如洗濯,刚肠若刳剔。
高谭俗不闻,嘉句景来索。
四时归牢笼,万象在咫尺。
山势出嵩华,地界连虞虢。
意脱喧卑场,神入清虚宅。
千峰如聚拳,万木同森戟。
白云闲不动,飞鸟忽相逆。
平莎类裀褥,远籁当琴瑟。
定交心欲剖,言利口难擘。
不作蔽日云,愿为补天石。
道在乐诗书,时平偃金革。
笑傲得良朋,狂散绝勍敌。
笔功压班输,酒肠欺乌获。
逸思骤雨倾,欢情湍水激。
玄门匪防御,学海讵沉溺。
实果间酒巡,邻谷和歌拍,头鄙钟仪冠,足爱谢公屐。
静胜贯兵法,默论通禅寂。
聚散伤轮蹄,兴亡悲简册。
回飚激吟魂,长空挂醉魄。
泉石无荣枯,尘埃自休戚。
鸟道晚采樵,人家晴种麦。
暮野牛羊杂,重虚鹰隼击。
涿鹿树围青,盐池霞照赤。
画牛羡山相,狎鸥怜海客。
古人何卑屑,束缚於名迹。
chún huà wǔ nián qīu bā yuè èr shí sì rì jù lù wèi yě jiāng dōng sēng yòng hùi
wēi chéng xián dēng lín,
qīu sè jì kōng bì。
sì gù láng qiě píng,
wàn lv̀ hū rán shì。
jīng chéng rì yuè láng,
kuàng dá tiān dì zhǎi。
zhuàng jié dàn gū sǒng,
fèn qì yù sì shè。
yán xué kuáng fēng hào,
qiào bì nóng lán dī。
dǎn qì gāo xū kōng,
yǎn mù wú jiāng chéng。
yōu ěr rú xǐ zhuó,
gāng cháng ruò kū tī。
gāo tán sú bù wén,
jiā jù jǐng lái suǒ。
sì shí gūi láo lóng,
wàn xiàng zài zhǐ chǐ。
shān shì chū sōng huá,
dì jiè lián yú guó。
yì tuō xuān bēi cháng,
shén rù qīng xū zhái。
qiān fēng rú jù quán,
wàn mù tóng sēn jǐ。
bái yún xián bù dòng,
fēi niǎo hū xiāng nì。
píng shā lèi yīn rù,
yuǎn lài dāng qín sè。
dìng jiāo xīn yù pōu,
yán lì kǒu nán bò。
bù zuò bì rì yún,
yuàn wèi bǔ tiān shí。
dào zài lè shī shū,
shí píng yǎn jīn gé。
xiào ào dé liáng péng,
kuáng sàn jué qíng dí。
bǐ gōng yā bān shū,
jǐu cháng qī wū huò。
yì sī zòu yǔ qīng,
huān qíng tuān shǔi jī。
xuán mén fěi fáng yù,
xué hǎi jù chén nì。
shí guǒ jiān jǐu xún,
lín gǔ hé gē pāi,
tóu bǐ zhōng yí guān,
zú ài xiè gōng jī。
jìng shèng guàn bīng fǎ,
mò lùn tōng shàn jì。
jù sàn shāng lún tí,
xīng wáng bēi jiǎn cè。
húi biāo jī yín hún,
cháng kōng guà zùi pò。
quán shí wú róng kū,
chén āi zì xīu qī。
niǎo dào wǎn cǎi qiáo,
rén jiā qíng zhǒng mài。
mù yě níu yáng zá,
zhòng xū yīng zhǔn jí。
zhuō lù shù wéi qīng,
yán chí xiá zhào chì。
huà níu xiàn shān xiāng,
xiá ōu lián hǎi kè。
gǔ rén hé bēi xiè,
shù fú yú míng jī 。
(960—1020)陕州陕县人,字仲先,号草堂居士。不求仕进,自筑草堂,弹琴赋诗其中。真宗大中祥符四年,帝祀汾阴,与表兄李渎同被举荐,上表以病辞,诏州县常加存抚。与王旦、寇准友善,常往来酬唱。为诗精苦,有唐人风格,多警策句。有《东观集》、《草堂集》。