"野客惭为唱和人" 诗句出自宋代诗人魏野《酬和知府李殿院见访之什往来不休因成四首》
chóu hé zhī fǔ lǐ diàn yuàn jiàn fǎng zhī shí wǎng lái bù xīu yīn chéng sì shǒu
yù yùn zhòng tīng bèi shuǎng shén,
yín gōu hū dǔ gèng gōng qīn。
jùn hóu xǐ shì fēng sāo zhǔ,
yě kè cán wèi chàng hé rén。
jī wù céng qīn hóng xìu pèi,
yì xiāng yóu rě bái lún jīn。
liǎng piān qiè lǐ zhēn mín shàng,
pín fú kàn níng yǒu dù chén 。
(960—1020)陕州陕县人,字仲先,号草堂居士。不求仕进,自筑草堂,弹琴赋诗其中。真宗大中祥符四年,帝祀汾阴,与表兄李渎同被举荐,上表以病辞,诏州县常加存抚。与王旦、寇准友善,常往来酬唱。为诗精苦,有唐人风格,多警策句。有《东观集》、《草堂集》。