shǔi diào gē tóu · qīu sè jiàn jiāng wǎn
qīu sè jiàn jiāng wǎn,
shuāng xìn bào huáng huā。
xiǎo chuāng dī hù shēn yìng,
wēi lù rào yī xié。
wèi wèn shān wēng hé shì,
zuò kàn líu nián qīng dù,
pàn què bìn shuāng huá。
xǐ yǐ wàng cāng hǎi,
tiān jìng shǔi míng xiá。
niàn píng xī,
kōng piāo dàng,
biàn tiān yá。
gūi lái sān jìng zhòng sǎo,
sōng zhú běn wú jiā。
què hèn bēi fēng shí qǐ,
rǎn rǎn yún jiān xīn yàn,
biān mǎ yuàn hú jiā。
shúi sì dōng shān lǎo,
tán xiào jìng hú shā。

叶梦得

叶梦得(1077~1148) 宋代词人。字少蕴。苏州吴县人。绍圣四年(1097)登进士第,历任翰林学士、户部尚书、江东安抚大使等官职。晚年隐居湖州弁山玲珑山石林,故号石林居士,所著诗文多以石林为名,如《石林燕语》、《石林词》、《石林诗话》等。绍兴十八年卒,年七十二。死后追赠检校少保。 在北宋末年到南宋前半期的词风变异过程中,叶梦得是起到先导和枢纽作用的重要词人。作为南渡词人中年辈较长的一位,叶梦得开拓了南宋前半期以"气"入词的词坛新路。叶词中的气主要表现在英雄气、狂气、逸气三方面。

Processed in 4.809051 Second , 529 querys.