“盛时忽晻冉”这段文字出自哪里?

上一句:况复齐孤芳

“盛时忽晻冉”出自清代诗人黄景仁的诗句: 《和容甫三首 其三》

下一句:逝矣摧肝肠

hé róng fǔ sān shǒu qí sān
yún zhōng jiàn xiáng fèng,
bǎi niǎo wú wén zhāng。
yán zhōu chǎn jiā gùi,
bǎi cǎo wèi bù xiāng。
xīu cí fù huá chǎn,
bǐng cāo yú gūi zhāng。
fān shǐ yī guó zhōng,
fǔ zhǎng chī qí kuáng。
bēi xīn rù qīu yè,
wǎn yì sī fēi yáng。
zhōng zhāo zhú chén yǎng,
qiè qiè qū lù páng。
zhòng zhōng dú wǒ qīn,
yì zhī wǒ xīn shāng。
liǎng xiǎo jiē shī hù,
āi lè pǒ xiāng dāng。
pín jiàn yì xiāng gǎn,
kuàng fù qí gū fāng。
shèng shí hū ǎn rǎn,
shì yǐ cūi gān cháng。

黄景仁

黄景仁(1749~1783),清代诗人。字汉镛,一字仲则,号鹿菲子,阳湖(今江苏省常州市)人。四岁而孤,家境清贫,少年时即负诗名,为谋生计,曾四方奔波。一生怀才不遇,穷困潦倒,后授县丞,未及补官即在贫病交加中客死他乡,年仅35岁。诗负盛名,为“毗陵七子”之一。诗学李白,所作多抒发穷愁不遇、寂寞凄怆之情怀,也有愤世嫉俗的篇章。七言诗极有特色。亦能词。著有《两当轩全集》。

Processed in 2.299204 Second , 228 querys.