《竹枝词九首》拼音标注

zhú zhī cí jǐu shǒu
bái dì chéng tóu chūn cǎo shēng,
bái yán shān xià shǔ jiāng qīng。
nán shǔ shàng lái gē yī qū,
běi shǔ mò shàng dòng xiāng qíng。
shān táo hóng huā mǎn shàng tóu,
shǔ jiāng chūn shǔi pāi shān líu。
huā hóng yì shuāi sì láng yì,
shǔi líu wú xiàn sì nóng chóu。
jiāng shàng zhū lóu xīn yǔ qíng,
ráng xī chūn shǔi hú wén shēng。
qiáo dōng qiáo xī hǎo yáng lǐu,
shǔ lái shǔ qù chàng gē xíng。
rì chū sān gān chūn wù xiāo,
jiāng tóu shǔ kè zhù lán náo。
píng jì kuáng fū shū yī zhǐ,
xìn zài chéng dū wàn lǐ qiáo。
liǎng àn shān huā sì xuě kāi,
jiā jiā chūn jǐu mǎn yín bēi。
zhāo jūn fāng zhōng duō nv̌ bàn,
yǒng ān gōng wài tà qīng lái。
chéng xī mén qián yàn yù dūi,
nián nián bō làng bù néng cūi。
ào nǎo shǔ xīn bù rú shí,
shǎo shí dōng qù fù xī lái。
jù táng cáo cáo shí èr tān,
cǐ zhōng dào lù gǔ lái nán。
cháng hèn shǔ xīn bù rú shǔi,
děng xián píng dì qǐ bō lán。
wū xiá cāng cāng yān yǔ shí,
qīng yuán tí zài zùi gāo zhī。
gè lǐ chóu shǔ cháng zì duàn,
yóu lái bù shì cǐ shēng bēi。
shān shàng céng céng táo lǐ huā,
yún jiān yān huǒ shì shǔ jiā。
yín chuàn jīn chāi lái fù shǔi,
cháng dāo duǎn lì qù shāo yú。

这组诗写于公元822年(唐穆宗长庆二年)刘禹锡任夔州刺史时。刘禹锡非常喜爱这种民歌,他学习屈原作《九歌》的精神,采用了当地民歌的曲谱,制成新的《竹枝词九首》,描写当地山水风俗和男女爱情,富于生活气息。体裁和七言绝句一样。但在写作上,多用白描手法,少用典故,语言清新活泼,生动流畅,民歌气息浓厚。
《竹枝词》原名“竹枝”“竹枝歌”“竹枝曲”,本是乐府《近代曲》名。最早为巴蜀口头传唱的民歌。蜀民边舞边唱,用鼓和短笛伴奏。赛歌时,谁唱得最多,谁就是优胜者。据史书记载,早在战国时期,楚国荆湘一带就有“下里”和“巴蜀”的流行歌曲,“下里”是楚歌,“巴蜀”是巴歌,楚歌带有巴风,巴歌带有楚风,二者相互渗透,互相融合。
这组民歌体诗共九首,其中有的是反映爱情生活的,有的是描写夔州一带的山川景物和风土蜀情的,语言明快浅近,清新流丽,具有浓郁的生活气息和地方特色。有蜀认为,这写作品是词作,这九首词是一个词文化的开端,用朴实的语言开始写意中国的文化。

Processed in 3.878706 Second , 584 querys.