"幽泉呜咽而含悲" 诗句出自明代诗人王守仁《泰山高次王内翰司献韵》
欧生诚楚人,但识庐山高,庐山之高犹可计寻丈。
若夫泰山,仰视恍惚,吾不知其尚在青天之下乎,其已直出青天上?
我欲仿拟试作《泰山高》,但恐培塿之见未能测识高大,笔底难具状。
扶舆磅礴元气钟,突兀半遮天地东。
南衡北恒西泰华,俯视伛偻谁争雄?
人寰茫昧乍隐见,雷雨初解开鸿蒙。
绣壁丹梯,烟霏霭䨴。
海日初涌,照耀苍翠。
平麓远抱沧海湾,日观正与扶桑对。
听涛声之下泻,知百川之东会。
天门石扇,豁然中开。
幽崖邃谷,襞积隐埋。
中有逐世之流,龟潜雌伏,餐霞吸秀于其间,往往怪谲多仙才。
上有百丈之飞湍,悬空络石穿云而直下,其源疑自青天来。
岩头肤寸出烟雾,须臾滂沱遍九垓。
古来登封,七十二主。
后来相效,纷纷如雨。
玉检金函无不为,只今埋没知何许?
但见白云犹复起封中,断碑无字天外日月磨刚风。
飞尘过眼倏超忽,飘荡岂复有遗踪。
天空翠华远,落日辞千峰。
鲁郊获麟,岐阳会凤。
明堂既毁,闷宫兴颂。
宣尼曳杖,逍遥一去不复来,幽泉呜咽而含悲,群峦拱揖如相送。
俯仰宇宙,千载相望。
堕山乔岳,尚被其光。
峻极配天,无敢颉颃。
嗟予瞻眺门墙外,何能彷佛窥室堂?
也来攀附摄遗迹,三千之下,不知亦许再拜占末行。
吁嗟乎,泰山之高,其高不可极,半壁回首,此身不觉已在东斗傍。
《泰山高次王内翰司献韵》 拼音标注
tài shān gāo cì wáng nèi hàn sī xiàn yùn
ōu shēng chéng chǔ rén,
dàn shì lú shān gāo,
lú shān zhī gāo yóu kě jì xún zhàng。
ruò fū tài shān,
yǎng shì huǎng hū,
wú bù zhī qí shàng zài qīng tiān zhī xià hū,
qí yǐ zhí chū qīng tiān shàng ?
wǒ yù fǎng nǐ shì zuò 《 tài shān gāo 》,
dàn kǒng péi lǒu zhī jiàn wèi néng cè shì gāo dà,
bǐ dǐ nán jù zhuàng。
fú yú bàng bó yuán qì zhōng,
tū wù bàn zhē tiān dì dōng。
nán héng běi héng xī tài huá,
fǔ shì yǔ lv̌ shúi zhēng xióng ?
rén huán máng mèi zhà yǐn jiàn,
léi yǔ chū jiě kāi hóng méng。
xìu bì dān tī,
yān fēi ǎi dùi。
hǎi rì chū yǒng,
zhào yào cāng cùi。
píng lù yuǎn bào cāng hǎi wān,
rì guān zhèng yǔ fú sāng dùi。
tīng tāo shēng zhī xià xiè,
zhī bǎi chuān zhī dōng hùi。
tiān mén shí shàn,
huō rán zhōng kāi。
yōu yá sùi gǔ,
bì jī yǐn mái。
zhōng yǒu zhú shì zhī líu,
gūi qián cí fú,
cān xiá xī xìu yú qí jiān,
wǎng wǎng guài jué duō xiān cái。
shàng yǒu bǎi zhàng zhī fēi tuān,
xuán kōng luò shí chuān yún ér zhí xià,
qí yuán yí zì qīng tiān lái。
yán tóu fū cùn chū yān wù,
xū yú pāng tuó biàn jǐu gāi。
gǔ lái dēng fēng,
qī shí èr zhǔ。
hòu lái xiāng xiào,
fēn fēn rú yǔ。
yù jiǎn jīn hán wú bù wèi,
zhǐ jīn mái méi zhī hé xǔ ?
dàn jiàn bái yún yóu fù qǐ fēng zhōng,
duàn bēi wú zì tiān wài rì yuè mó gāng fēng。
fēi chén guò yǎn shū chāo hū,
piāo dàng qǐ fù yǒu yí zōng。
tiān kōng cùi huá yuǎn,
luò rì cí qiān fēng。
lǔ jiāo huò lín,
qí yáng hùi fèng。
míng táng jì hǔi,
mèn gōng xīng sòng。
xuān ní yè zhàng,
xiāo yáo yī qù bù fù lái,
yōu quán wū yān ér hán bēi,
qún luán gǒng yī rú xiāng sòng。
fǔ yǎng yǔ zhòu,
qiān zài xiāng wàng。
duò shān qiáo yuè,
shàng bèi qí guāng。
jùn jí pèi tiān,
wú gǎn jié háng。
jiē yú zhān tiào mén qiáng wài,
hé néng páng fó kūi shì táng ?
yě lái pān fù shè yí jī,
sān qiān zhī xià,
bù zhī yì xǔ zài bài zhān mò xíng。
xū jiē hū,
tài shān zhī gāo,
qí gāo bù kě jí,
bàn bì húi shǒu,
cǐ shēn bù jué yǐ zài dōng dǒu bàng。
《泰山高次王内翰司献韵》 作者简介
王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。