"沦精入此三昧手" 诗句出自宋代诗人陈与义《陈叔易赋王秀才所藏梁织佛图诗邀同赋因次其》
维摩之室本自空,忽惊满月临丹宫。
稽首世尊真实相,不比图画填青红。
天女之孙擅天巧,经纬星宿超庸庸。
沦精入此三昧手,一念直到只园中。
意匠经营与佛会,七宝欲动声珑珑。
眉间毫光放未尽,指下已带旃檀风。
飞梭本是龙变化,挟大戚德行神通。
恍若只洹遇佛影,岂彼台像能比崇。
共惟此事不思议,细看众巧无遗踪。
日浮鸡园赤烂烂,天入鹫岭青丛丛。
那知金臂是正倒,但觉已挫千魔锋。
龙天四众俨然侍,喜满尺宅俱成功。
向来八风几卷地,众宝行树无摧桻。
老萧区区佛所悯,岂与十二蟯蚘同。
重云之殿珠作帐,一朝入海奔雷公。
幸留此像不为少,福聚万纪兼千总。
余休八叶终灰烬,坚固却赖三眠虫。
似闻法猛藕丝像,当时已不随烟东。
煌煌二宝照南北,客摄万鬼专其雄。
龙华已耀东坡墨,惊梦不假撞洪钟。
唯有兹图晦几岁,留待公句贻无穷。
画沙累土皆见佛,而况笔墨如此工。
亦念众生业障厚,要与机杼聊分攻。
从今俱尽未来世,买丝不绣平原容。
chén shū yì fù wáng xìu cái suǒ cáng liáng zhī fó tú shī yāo tóng fù yīn cì qí
wéi mó zhī shì běn zì kōng,
hū liáng mǎn yuè lín dān gōng。
jī shǒu shì zūn zhēn shí xiāng,
bù bǐ tú huà tián qīng hóng。
tiān nv̌ zhī sūn shàn tiān qiǎo,
jīng wěi xīng sù chāo yōng yōng。
lún jīng rù cǐ sān mèi shǒu,
yī niàn zhí dào zhǐ yuán zhōng。
yì jiàng jīng yíng yǔ fó hùi,
qī bǎo yù dòng shēng lóng lóng。
méi jiān háo guāng fàng wèi jǐn,
zhǐ xià yǐ dài zhān tán fēng。
fēi suō běn shì lóng biàn huà,
xié dà qī dé xíng shén tōng。
huǎng ruò zhǐ huán yù fó yǐng,
qǐ bǐ tái xiàng néng bǐ chóng。
gòng wéi cǐ shì bù sī yì,
xì kàn zhòng qiǎo wú yí zōng。
rì fú jī yuán chì làn làn,
tiān rù jìu líng qīng cóng cóng。
nà zhī jīn bì shì zhèng dǎo,
dàn jué yǐ cuò qiān mó fēng。
lóng tiān sì zhòng yǎn rán shì,
xǐ mǎn chǐ zhái jù chéng gōng。
xiàng lái bā fēng jī juàn dì,
zhòng bǎo xíng shù wú cūi fēng。
lǎo xiāo qū qū fó suǒ mǐn,
qǐ yǔ shí èr ráo húi tóng。
zhòng yún zhī diàn zhū zuò zhàng,
yī zhāo rù hǎi bēn léi gōng。
xìng líu cǐ xiàng bù wèi shǎo,
fú jù wàn jì jiān qiān zǒng。
yú xīu bā yè zhōng hūi jìn,
jiān gù què lài sān mián chóng。
sì wén fǎ měng ǒu sī xiàng,
dāng shí yǐ bù súi yān dōng。
huáng huáng èr bǎo zhào nán běi,
kè shè wàn gǔi zhuān qí xióng。
lóng huá yǐ yào dōng pō mò,
liáng mèng bù jiǎ zhuàng hóng zhōng。
wéi yǒu zī tú hùi jī sùi,
líu dài gōng jù yí wú qióng。
huà shā lèi tǔ jiē jiàn fó,
ér kuàng bǐ mò rú cǐ gōng。
yì niàn zhòng shēng yè zhàng hòu,
yào yǔ jī zhù liáo fēn gōng。
cóng jīn jù jǐn wèi lái shì,
mǎi sī bù xìu píng yuán róng 。
陈与义(1090-1138),字去非,号简斋,汉族,其先祖居京兆,自曾祖陈希亮迁居洛阳,故为宋代河南洛阳人(现在属河南)。他生于宋哲宗元祐五年(1090年),卒于南宋宋高宗绍兴八年(1138年)。北宋末,南宋初年的杰出诗人,同时也工于填词。其词存于今者虽仅十余首,却别具风格,尤近于苏东坡,语意超绝,笔力横空,疏朗明快,自然浑成,著有《简斋集》。