"古人忠与孝" 诗句出自宋代诗人岳珂《上高赵宰同叔遗以诚斋集……》
古人忠与孝,不在工报恩。
如水日夜东,岂必同一源。
堂堂颜鲁公,舐血来平原。
鬼质不知何,几作绝吭魂。
大中白丞相,昔蹑卫国门。
幻作万羊梦,投畀朱崖村。
奇谤及师友,{上卫下足}言劝君尊。
匪但死不瞑,大是生无根。
我尝究初终,要亦无足论。
或以里言掇,或趣主意奔。
或从谈笑生,或即利欲昏。
初亦未有心,末乃成至冤。
青简玷齿颊,至今犹啍啍。
傥无魏阙恋,谁使舌莫扪。
森淅起奉册,片顷那容存。
床第本无从,何物能轾轩。
脂垢亦易辨,谁解洿玙璠。
如彼孟尝客,亦已悔而反。
正比萧相系,慰拊聊春温。
五人皆有为,评订何必繁。
之子独嗟事,画牢讯书爰。
反覆蹈生死,呵嘘变寒暄。
秋毫无所取,可验牍背翻。
自言复处渝,洗垢亦不痕。
常帖写元奏,别白如珉琨。
渠知褫鞶枉,端由吠声喧。
天定能胜人,白日开戴盆。
只於揭纸间,了了穷所元。
不特玷尽磨,那复恨可吞。
但观斯人心,虽踵五子跟。
居然蚤虱微,而比蛇与蚖。
抑观诚斋书,理到词不烦。
有形斯有情,相比如篪埙。
而於五子中,乃复加诈谖。
旋观逄与羿,端在友弗抡。
毁玉自出柙,扣金能反辕。
割席怀共耕,知几当赐膰。
齚舌漫尔为,揩眵愧吾惛。
正须起九京,相与浇一尊。
江湖两相忘,再拜师至言。
《上高赵宰同叔遗以诚斋集……》 拼音标注
shàng gāo zhào zǎi tóng shū yí yǐ chéng zhāi jí … …
gǔ rén zhōng yǔ xiào,
bù zài gōng bào ēn。
rú shǔi rì yè dōng,
qǐ bì tóng yī yuán。
táng táng yán lǔ gōng,
shì xiě lái píng yuán。
gǔi zhí bù zhī hé,
jī zuò jué háng hún。
dà zhōng bái chéng xiāng,
xī niè wèi guó mén。
huàn zuò wàn yáng mèng,
tóu bì zhū yá cūn。
qí bàng jí shī yǒu,
{ shàng wèi xià zú } yán quàn jūn zūn。
fěi dàn sǐ bù míng,
dà shì shēng wú gēn。
wǒ cháng jīu chū zhōng,
yào yì wú zú lùn。
huò yǐ lǐ yán duó,
huò qù zhǔ yì bēn。
huò cóng tán xiào shēng,
huò jí lì yù hūn。
chū yì wèi yǒu xīn,
mò nǎi chéng zhì yuān。
qīng jiǎn diàn chǐ jiá,
zhì jīn yóu tūn tūn。
tǎng wú wèi què liàn,
shúi shǐ shé mò mén。
sēn xī qǐ fèng cè,
piàn qǐng nà róng cún。
chuáng dì běn wú cóng,
hé wù néng zhì xuān。
zhī gòu yì yì biàn,
shúi jiě wū yú fán。
rú bǐ mèng cháng kè,
yì yǐ hǔi ér fǎn。
zhèng bǐ xiāo xiāng xì,
wèi fǔ liáo chūn wēn。
wǔ rén jiē yǒu wèi,
píng dìng hé bì fán。
zhī zǐ dú jiē shì,
huà láo xùn shū yuán。
fǎn fù dǎo shēng sǐ,
hē xū biàn hán xuān。
qīu háo wú suǒ qǔ,
kě yàn dú bèi fān。
zì yán fù chù yú,
xǐ gòu yì bù hén。
cháng tiē xiě yuán zòu,
bié bái rú mín kūn。
qú zhī chǐ pán wǎng,
duān yóu fèi shēng xuān。
tiān dìng néng shèng rén,
bái rì kāi dài pén。
zhǐ yú jiē zhǐ jiān,
le le qióng suǒ yuán。
bù tè diàn jǐn mó,
nà fù hèn kě tūn。
dàn guān sī rén xīn,
sūi zhǒng wǔ zǐ gēn。
jū rán zǎo shī wēi,
ér bǐ shé yǔ yuán。
yì guān chéng zhāi shū,
lǐ dào cí bù fán。
yǒu xíng sī yǒu qíng,
xiāng bǐ rú chí xūn。
ér yú wǔ zǐ zhōng,
nǎi fù jiā zhà xuān。
xuán guān páng yǔ yì,
duān zài yǒu fú lún。
hǔi yù zì chū xiá,
kòu jīn néng fǎn yuán。
gē xí huái gòng gēng,
zhī jī dāng sì fán。
cuò shé màn ěr wèi,
kāi chī kùi wú hūn。
zhèng xū qǐ jǐu jīng,
xiāng yǔ jiāo yī zūn。
jiāng hú liǎng xiāng wàng,
zài bài shī zhì yán 。
《上高赵宰同叔遗以诚斋集……》 作者简介
岳珂(公元1183~公元1243) ,南宋文学家。字肃之,号亦斋,晚号倦翁。相州汤阴(今属河南)人。寓居嘉兴(今属浙江)。岳飞之孙,岳霖之子。宋宁宗时,以奉议郎权发遣嘉兴军府兼管内劝农事,有惠政。自此家居嘉兴,住宅在金佗坊。嘉泰末为承务郎监镇江府户部大军仓,历光禄丞、司农寺主簿、军器监丞、司农寺丞。嘉定十年(公元1217),出知嘉兴。十二年,为承议郎、江南东路转运判官。十四年,除军器监、淮东总领。宝庆三年(公元1227),为户部侍郎、淮东总领兼制置使。