"复期风俗厚" 诗句出自宋代诗人岳珂《嘉熙四年九月奉诏改明年元为淳祐闰十二月降德音》
我生淳熙间,今复见淳祐。
粤从发覆额,及此已衰耇。
恭惟孝皇圣,是时方在宥。
两宫俱万年,薄海同一候。
四时无札疠,仍岁称大有。
布政具方策,诒谋谨封守。
中更继代三,更阅改年九。
帝心思止当,休命侈诞受。
夫何迩年来,谴告颇辐凑。
灾流雨雹行,星以妖彗奏。
乌旸烁天地,蝗害遍田亩。
饥氓腹□□,遗穗莽如帚。
莫量天降疵,但见證书咎。
嗟予斗升□,滥此符竹剖。
眼看人阱崖,心愧吴父母。
忽传一札下,取法四宗旧。
既叶天人助,复期风俗厚。
熙陵道化盛,仁祖历年久。
华旦盛太平,中天开永阜。
愿言缉熙袭,还见泰和又。
三春霈雷雨,一洗遍宇宙。
桁杨空滞冤,缗庾释逋负。
无文祀咸秩,有颣网皆漏。
果闻精祲合,悔祸屈伸肘。
先清塞壖尘,猩鼯尽惊走。
次反沙碛庐,鸿雁悉驯揉。
三白在腊前,一雨见春后。
星躔顺宣夜,潢池息白昼。
人心本易孚,天道常善救。
是知天爱君,岂不公所覆。
刍荛志报上,一言发白兽。
愿惟实德心,对此岁事首。
帝临心肯贰,俊吁贤必右。
体兹生物心,持此经济手。
仁民始及物,育稼须去莠。
一念端弗忘,九关真可扣。
补裳傥因线,纳约当自牖。
不量疏远姿,尚可感通否。
葵倾久未降,芹献幸匪陋。
輶轩应转闻,聊当小人缶。
jiā xī sì nián jǐu yuè fèng zhào gǎi míng nián yuán wèi chún yòu rùn shí èr yuè jiàng dé yīn
wǒ shēng chún xī jiān,
jīn fù jiàn chún yòu。
yuè cóng fā fù é,
jí cǐ yǐ shuāi gǒu。
gōng wéi xiào huáng shèng,
shì shí fāng zài yòu。
liǎng gōng jù wàn nián,
bó hǎi tóng yī hòu。
sì shí wú zhá lì,
réng sùi chēng dà yǒu。
bù zhèng jù fāng cè,
yí móu jǐn fēng shǒu。
zhōng gèng jì dài sān,
gèng yuè gǎi nián jǐu。
dì xīn sī zhǐ dāng,
xīu mìng chǐ dàn shòu。
fū hé ěr nián lái,
qiǎn gào pǒ fú còu。
zāi líu yǔ báo xíng,
xīng yǐ yāo hùi zòu。
wū yáng shuò tiān dì,
huáng hài biàn tián mǔ。
jī máng fù □ □,
yí sùi mǎng rú zhǒu。
mò liàng tiān jiàng cī,
dàn jiàn zhèng shū jìu。
jiē yú dǒu shēng □,
làn cǐ fú zhú pōu。
yǎn kàn rén jǐng yá,
xīn kùi wú fù mǔ。
hū chuán yī zhá xià,
qǔ fǎ sì zōng jìu。
jì yè tiān rén zhù,
fù qī fēng sú hòu。
xī líng dào huà shèng,
rén zǔ lì nián jǐu。
huá dàn shèng tài píng,
zhōng tiān kāi yǒng fù。
yuàn yán qì xī xí,
huán jiàn tài hé yòu。
sān chūn pèi léi yǔ,
yī xǐ biàn yǔ zhòu。
héng yáng kōng zhì yuān,
mín yǔ shì bū fù。
wú wén sì xián zhì,
yǒu lèi wǎng jiē lòu。
guǒ wén jīng jīn hé,
hǔi huò qū shēn zhǒu。
xiān qīng sāi ruán chén,
xīng wú jǐn liáng zǒu。
cì fǎn shā qì lú,
hóng yàn xī xún róu。
sān bái zài là qián,
yī yǔ jiàn chūn hòu。
xīng chán shùn xuān yè,
huáng chí xī bái zhòu。
rén xīn běn yì fú,
tiān dào cháng shàn jìu。
shì zhī tiān ài jūn,
qǐ bù gōng suǒ fù。
chú ráo zhì bào shàng,
yī yán fā bái shòu。
yuàn wéi shí dé xīn,
dùi cǐ sùi shì shǒu。
dì lín xīn kěn èr,
jùn xū xián bì yòu。
tǐ zī shēng wù xīn,
chí cǐ jīng jì shǒu。
rén mín shǐ jí wù,
yù jià xū qù yǒu。
yī niàn duān fú wàng,
jǐu guān zhēn kě kòu。
bǔ cháng tǎng yīn xiàn,
nà yuē dāng zì yǒu。
bù liàng shū yuǎn zī,
shàng kě gǎn tōng fǒu。
kúi qīng jǐu wèi jiàng,
qín xiàn xìng fěi lòu。
yóu xuān yìng zhuǎn wén,
liáo dāng xiǎo rén fǒu。
岳珂(公元1183~公元1243) ,南宋文学家。字肃之,号亦斋,晚号倦翁。相州汤阴(今属河南)人。寓居嘉兴(今属浙江)。岳飞之孙,岳霖之子。宋宁宗时,以奉议郎权发遣嘉兴军府兼管内劝农事,有惠政。自此家居嘉兴,住宅在金佗坊。嘉泰末为承务郎监镇江府户部大军仓,历光禄丞、司农寺主簿、军器监丞、司农寺丞。嘉定十年(公元1217),出知嘉兴。十二年,为承议郎、江南东路转运判官。十四年,除军器监、淮东总领。宝庆三年(公元1227),为户部侍郎、淮东总领兼制置使。