“玄珠累累苍玉鸣”这段文字出自哪里?

上一句:授以灵文老复姹

“玄珠累累苍玉鸣”出自明代诗人杨慎的诗句: 《后神楼曲》

下一句:烽沉柝阒歌太平

hòu shén lóu qū
ān qī xī zhì shén lóu sàn,
shè bēi jīn zuò shén lóu qū。
shén lóu zhǔ rén nán tǎn wēng,
yù wǎng cóng zhī xiàn kōng gǔ。
wú wén xiān jiā wǔ chéng shí èr lóu,
fán tóng fāng zhàng rào yíng zhōu。
cháng fēng yǐn zhōu bù kě dào,
huán zhōng gēn xiàng kōng shén yóu。
tǎn wēng yuán shì shén xiān líu,
hé nián piāo rán xià dān qīu。
tiān tíng chī zǎo shàn luán hè,
yún píng lì zhàng míng huá líu。
běi dǒu nán gōng bù kěn zhù,
guà guān gūi lái yíng wèn qíu。
bì lán yǎn huà kāi tiáo zhá,
zǐ yān yíng dài cǎi yún jiā。
xīn bō líng bǎng fàn qīng hàn,
guò yǔ pín fēng shuǎng wū qià。
rén jiān jǐu yù bō shēng shī,
tiān shàng wǔ lóng chuán shùi fǎ。
qīng lǐ yáo kàn chǐ dú lái,
què luō jìng sǎo hūn móu kāi。
kāo lún shén mǎ chí wàn lǐ,
zuò wǒ chì míng lóng hàn tái。
yī qì kǒng shén cún zhōng yè,
shǒu yì huá zhī hǎi ruò chà。
zhōng yǒu zhēn rén jīn jīn jīn,
shòu yǐ líng wén lǎo fù chà。
xuán zhū lèi lèi cāng yù míng,
fēng chén tuò qù gē tài píng。
fēng wū tiān xiáng gǔi kàn shì,
miào mó hé yòng tán jiā bīng。
yóu xiān mèng jué wén qīng xiào,
zài gēng qīng rùn lián qīng diào。
yuàn cóng guǎng chéng shùn xià fēng,
kěn xǔ xiāng tóng kūi mò zhào。
xián chí méng sì fēn rú chí,
fú qǐ hùn dùn xū shén yì。
tā nián hé yù shén lóu sàn,
yuē gōng hǎi shàng xún ān qī。

杨慎

杨慎(1488~1559)明代文学家,明代三大才子之首。字用修,号升庵,后因流放滇南,故自称博南山人、金马碧鸡老兵。杨廷和之子,汉族,四川新都(今成都市新都区)人,祖籍庐陵。正德六年状元,官翰林院修撰,豫修武宗实录。武宗微行出居庸关,上疏抗谏。世宗继位,任经筵讲官。嘉靖三年,因“大礼议”受廷杖,谪戍终老于云南永昌卫。终明一世记诵之博,著述之富,慎可推为第一。其诗虽不专主盛唐,仍有拟右倾向。贬谪以后,特多感愤。又能文、词及散曲,论古考证之作范围颇广。著作达百余种。后人辑为《升庵集》。

Processed in 0.947032 Second , 228 querys.