“盼归频握糈”这段文字出自哪里?

上一句:钟仪楚奏伤

“盼归频握糈”出自明代诗人杨慎的诗句: 《雨中梦安公石张习之二公情话移时觉而有述因》

下一句:忆旧几停觞

"盼归频握糈" 诗句出自明代诗人杨慎《雨中梦安公石张习之二公情话移时觉而有述因》

滇越邻天竺邛来隔夜郎
五离殊畛域一别异炎凉
窜逐他时并羁怀此夕长
欢娱渐迢递晤语落冥茫
岚霭歊蒸国烟波瘴疠乡
秦关生马角蜀岭断猿肠
折坂沉黎壁悬绳沐若梁
南盘堆枸牴西毾缉桄榔
罗汉标孤桧观音映远杨
街淜龙簇市海货贝投庄
卉服喧丛薄雕题列太荒
逡巡《乌爨弄》噭咷白狼章
霄汉鸢飞站星坻虫饮光
堁风氛甚恶罔露毒仍防
树偃申家屋荷凋屈氏裳
独愁吟皑雪九辩感清商
水昼消棋阵流年付酒狂
抨弓穿鴶鼓枻泛螳螂
康乐吴趋激钟仪楚奏伤
盼归频握糈忆旧几停觞
夙昔交游日峥嵘翰墨场
金兰通气味桑梓借徽芳
健笔夸鹦鹉灵陶戛凤凰
执鞭从李杜倾盖许班杨
贾谊三书切相如四赋良
轶尘追騕褭缺岸倚踦?羊
百斛扛文鼎千帆掣驶樯
仙才轻绂冕公望重圭璋
蒲席青规地薇垣紫界墙
璇闺高曳履琼涩俨分行
笏捧绨囊奏衣飘画省香
辇花簪矗矗墀草佩锵锵
儤直承明下经过韦曲傍
翠微横半岫白水溢方塘
暝宿招堤境云眠薈蔚房
樵歌搴薜荔渔影照沧浪
倏忽嗟岐路参差散颉颃
薰华晨逗雨蓂荚晓凌霜
拂郁干将剑联翩戍客装
峨嵋临绝顶瀼暨宛中央
樾荫江枫赤庭芜塞叶黄
闭门非泄柳偎垒讵庚桑
纷绪琴心懒衰颜镜匣藏
屏居亲猰貐坐啸和蛩螀
张敏情还剧安期好不忘
形骸元脱落身世且徜徉
蚓壤甘怡槁鸿冥岂慕粱
艰虞宁暇问吾道任苍苍

yǔ zhōng mèng ān gōng shí zhāng xí zhī èr gōng qíng huà yí shí jué ér yǒu shù yīn
diān yuè lín tiān zhú,
qióng lái gé yè láng。
wǔ lí shū zhěn yù,
yī bié yì yán liáng。
cuàn zhú tā shí bìng,
jī huái cǐ xī cháng。
huān yú jiàn tiáo dì,
wù yǔ luò míng máng。
lán ǎi xiāo zhēng guó,
yān bō zhàng lì xiāng。
qín guān shēng mǎ jiǎo,
shǔ líng duàn yuán cháng。
zhé bǎn chén lí bì,
xuán shéng mù ruò liáng。
nán pán dūi jǔ dǐ,
xī tà qì guàng láng。
luō hàn biāo gū kuài,
guān yīn yìng yuǎn yáng。
jiē péng lóng cù shì,
hǎi huò bèi tóu zhuāng。
hùi fú xuān cóng bó,
diāo tí liè tài huāng。
qūn xún 《 wū cuàn nòng 》,
jiào táo bái láng zhāng。
xiāo hàn yuān fēi zhàn,
xīng chí chóng yǐn guāng。
kè fēng fēn shén è,
wǎng lù dú réng fáng。
shù yǎn shēn jiā wū,
hé diāo qū shì cháng。
dú chóu yín ái xuě,
jǐu biàn gǎn qīng shāng。
shǔi zhòu xiāo qí zhèn,
líu nián fù jǐu kuáng。
pēng gōng chuān jí,
gǔ yì fàn táng láng。
kāng lè wú qū jī,
zhōng yí chǔ zòu shāng。
pàn gūi pín wò xǔ,
yì jìu jī tíng shāng。
sù xī jiāo yóu rì,
zhēng róng hàn mò cháng。
jīn lán tōng qì wèi,
sāng zǐ jiè hūi fāng。
jiàn bǐ kuā yīng wǔ,
líng táo jiá fèng huáng。
zhí biān cóng lǐ dù,
qīng gài xǔ bān yáng。
jiǎ yí sān shū qiē,
xiāng rú sì fù liáng。
yì chén zhūi yǎo niǎo,
quē àn yǐ jǐ ? yáng。
bǎi hú káng wén dǐng,
qiān fān chè shǐ qiáng。
xiān cái qīng fú miǎn,
gōng wàng zhòng gūi zhāng。
pú xí qīng gūi dì,
wéi yuán zǐ jiè qiáng。
xuán gūi gāo yè lv̌,
qióng sè yǎn fēn xíng。
hù pěng tí náng zòu,
yī piāo huà shěng xiāng。
niǎn huā zān chù chù,
chí cǎo pèi qiāng qiāng。
bào zhí chéng míng xià,
jīng guò wéi qū bàng。
cùi wēi héng bàn xìu,
bái shǔi yì fāng táng。
míng sù zhāo dī jìng,
yún mián hùi wèi fáng。
qiáo gē qiān bì lì,
yú yǐng zhào cāng làng。
shū hū jiē qí lù,
cān chà sàn jié háng。
xūn huá chén dòu yǔ,
míng jiá xiǎo líng shuāng。
fú yù gān jiāng jiàn,
lián piān shù kè zhuāng。
é méi lín jué dǐng,
ráng jì wǎn zhōng yāng。
yuè yìn jiāng fēng chì,
tíng wú sāi yè huáng。
bì mén fēi xiè lǐu,
wēi lěi jù gēng sāng。
fēn xù qín xīn lǎn,
shuāi yán jìng xiá cáng。
píng jū qīn yà yǔ,
zuò xiào hé qióng jiāng。
zhāng mǐn qíng huán jù,
ān qī hǎo bù wàng。
xíng hái yuán tuō luò,
shēn shì qiě cháng yáng。
yǐn rǎng gān yí gǎo,
hóng míng qǐ mù liáng。
jiān yú níng xiá wèn,
wú dào rèn cāng cāng 。

杨慎

杨慎(1488~1559)明代文学家,明代三大才子之首。字用修,号升庵,后因流放滇南,故自称博南山人、金马碧鸡老兵。杨廷和之子,汉族,四川新都(今成都市新都区)人,祖籍庐陵。正德六年状元,官翰林院修撰,豫修武宗实录。武宗微行出居庸关,上疏抗谏。世宗继位,任经筵讲官。嘉靖三年,因“大礼议”受廷杖,谪戍终老于云南永昌卫。终明一世记诵之博,著述之富,慎可推为第一。其诗虽不专主盛唐,仍有拟右倾向。贬谪以后,特多感愤。又能文、词及散曲,论古考证之作范围颇广。著作达百余种。后人辑为《升庵集》。

Processed in 0.634690 Second , 228 querys.