mǎn gōng huā · xuě fēi fēi
xuě fēi fēi,
fēng lǐn lǐn,
yù láng hé chù kuáng yǐn ?
zùi shí xiǎng dé zòng fēng líu,
luō zhàng xiāng wéi yuān qǐn。
chūn zhāo qīu yè sī jūn shén,
chóu jiàn xìu píng gū zhěn。
shǎo nián hé shì fù chū xīn ?
lèi dī lv̌ jīn shuāng rèn。

  这首词写少妇的哀怨。
  上片首二句对举成文,境界凄冷,是女主人公周遭的环境,与后面所表现的她内心的凄寂和谐地统一起来。“玉郎”三句,为女主人公的想象之辞,用“玉郎”在外纵情,反衬自己的孤独。
  下片二句是上片感情的直接抒发,“春朝秋夜”,喻时日之长。哀怨之深。“少年”二句,痴情反问,曲尽怨恨,而怨愈重,情弥深。

Processed in 0.242621 Second , 421 querys.