“老可著花稀”这段文字出自哪里?

上一句:荒藤生叶晚

“老可著花稀”出自唐代诗人王建的诗句: 《原上新居十三首》

下一句:厨舍近泥灶

"老可著花稀" 诗句出自唐代诗人王建《原上新居十三首》

新占原头地本无山可归
荒藤生叶晚老可著花稀
厨舍近泥灶家人初饱薇
弟兄今四散何日更相依
一家榆柳新四面远无邻
人少愁闻病庄孤幸得贫
耕牛长愿饱樵仆每怜勤
终日忧衣食何由脱此身
长安无旧识百里是天涯
寂寞思逢客荒凉喜见花
访僧求贱药将马中豪家
乍得新蔬菜朝盘忽觉奢
鸡鸣村舍遥花发亦萧条
野竹初生笋溪田未得苗
家贫僮仆瘦春冷菜蔬焦
甘分长如此无名在圣朝
春来梨枣尽啼哭小儿饥
邻富鸡常去庄贫客渐稀
借牛耕地晚卖树纳钱迟
墙下当官路依山补竹篱
自扫一间房唯铺独卧床
野羹溪菜滑山纸水苔香
陈药初和白新经未入黄
近来心力少休读养生方
拟作读经人空房置净巾
锁茶藤箧密曝药竹床新
老病应随业因缘不离身
焚香向居士无计出诸尘
移家近住村贫苦自安存
细问梨果植远求花药根
倩人开废井趁犊入新园
长爱当山立黄昏不闭门
和暖绕林行新贫足喜声
扫渠忧竹旱浇地引兰生
山客凭栽树家僮使入城
门前粉壁上书著县官名
住处钟鼓外免争当路桥
身闲时却困儿病可来娇
鸡睡日阳暖蜂狂花艳烧
长安足门户叠叠看登朝
近来年纪到世事总无心
古碣凭人拓闲诗任客吟
送经还野苑移石入幽林
谷口春风恶梨花盖地深
懒更学诸馀林中扫地居
腻衣穿不洗白发短慵梳
苦相常多泪劳生自悟虚
闲行人事绝亲故亦无书
住处去山近傍园麋鹿行
野桑穿井长荒竹过墙生
新识邻里面未谙村社情
石田无力及贱赁与人耕

yuán shàng xīn jū shí sān shǒu
xīn zhān yuán tóu dì,
běn wú shān kě gūi。
huāng téng shēng yè wǎn,
lǎo kě zhù huā xī。
chú shè jìn ní zào,
jiā rén chū bǎo wéi。
dì xiōng jīn sì sàn,
hé rì gèng xiāng yī。
yī jiā yú lǐu xīn,
sì miàn yuǎn wú lín。
rén shǎo chóu wén bìng,
zhuāng gū xìng dé pín。
gēng níu cháng yuàn bǎo,
qiáo pū měi lián qín。
zhōng rì yōu yī shí,
hé yóu tuō cǐ shēn。
cháng ān wú jìu shì,
bǎi lǐ shì tiān yá。
jì mò sī féng kè,
huāng liáng xǐ jiàn huā。
fǎng sēng qíu jiàn yào,
jiāng mǎ zhōng háo jiā。
zhà dé xīn shū cài,
zhāo pán hū jué shē。
jī míng cūn shè yáo,
huā fā yì xiāo tiáo。
yě zhú chū shēng sǔn,
xī tián wèi dé miáo。
jiā pín tóng pū shòu,
chūn lěng cài shū jiāo。
gān fēn cháng rú cǐ,
wú míng zài shèng zhāo。
chūn lái lí zǎo jǐn,
tí kū xiǎo ér jī。
lín fù jī cháng qù,
zhuāng pín kè jiàn xī。
jiè níu gēng dì wǎn,
mài shù nà qián chí。
qiáng xià dāng guān lù,
yī shān bǔ zhú lí。
zì sǎo yī jiān fáng,
wéi pū dú wò chuáng。
yě gēng xī cài huá,
shān zhǐ shǔi tái xiāng。
chén yào chū hé bái,
xīn jīng wèi rù huáng。
jìn lái xīn lì shǎo,
xīu dú yǎng shēng fāng。
nǐ zuò dú jīng rén,
kōng fáng zhì jìng jīn。
suǒ chá téng qiè mì,
pù yào zhú chuáng xīn。
lǎo bìng yìng súi yè,
yīn yuán bù lí shēn。
fén xiāng xiàng jū shì,
wú jì chū zhū chén。
yí jiā jìn zhù cūn,
pín kǔ zì ān cún。
xì wèn lí guǒ zhí,
yuǎn qíu huā yào gēn。
qiàn rén kāi fèi jǐng,
chèn dú rù xīn yuán。
cháng ài dāng shān lì,
huáng hūn bù bì mén。
hé nuǎn rào lín xíng,
xīn pín zú xǐ shēng。
sǎo qú yōu zhú hàn,
jiāo dì yǐn lán shēng。
shān kè píng zāi shù,
jiā tóng shǐ rù chéng。
mén qián fěn bì shàng,
shū zhù xiàn guān míng。
zhù chù zhōng gǔ wài,
miǎn zhēng dāng lù qiáo。
shēn xián shí què kùn,
ér bìng kě lái jiāo。
jī shùi rì yáng nuǎn,
fēng kuáng huā yàn shāo。
cháng ān zú mén hù,
dié dié kàn dēng zhāo。
jìn lái nián jì dào,
shì shì zǒng wú xīn。
gǔ jié píng rén tuò,
xián shī rèn kè yín。
sòng jīng huán yě yuàn,
yí shí rù yōu lín。
gǔ kǒu chūn fēng è,
lí huā gài dì shēn。
lǎn gèng xué zhū yú,
lín zhōng sǎo dì jū。
nì yī chuān bù xǐ,
bái fā duǎn yōng shū。
kǔ xiāng cháng duō lèi,
láo shēng zì wù xū。
xián xíng rén shì jué,
qīn gù yì wú shū。
zhù chù qù shān jìn,
bàng yuán mí lù xíng。
yě sāng chuān jǐng cháng,
huāng zhú guò qiáng shēng。
xīn shì lín lǐ miàn,
wèi ān cūn shè qíng。
shí tián wú lì jí,
jiàn rèn yǔ rén gēng。

王建

王建(768年—835年),字仲初,颍川(今河南许昌)人,唐朝诗人。出身寒微,一生潦倒。曾一度从军,约46岁始入仕,曾任昭应县丞、太常寺丞等职。后出为陕州司马,世称王司马。与张籍友善,乐府与张齐名,世称张王乐府。

Processed in 0.184076 Second , 228 querys.