qí tiān lè · yè lái shū yǔ míng jīn jǐng
yè lái shū yǔ míng jīn jǐng,
yī yè wǔ kōng hóng qiǎn。
lián zhǔ shōu xiāng,
lán gāo fú shuǎng,
liáng sī dùn qī bān shàn。
qīu guāng rǎn rǎn。
rèn lǎo què lú huā,
xī fēng bù guǎn。
qīng xīng nán mó,
jī húi yǒu jù dào shī juàn。
cháng ān gù rén bié hòu,
liào zhēng hóng shēng lǐ,
huà lán píng piān。
héng zhú chūi shāng,
shū zhēn diǎn yuè,
hǎo mèng yòu súi yún yuǎn。
jiān chóu sì xiàn。
shén jí sǔn róu cháng,
bù kān cái jiǎn。
tīng zhù míng qióng,
yī shēng shēng shì yuàn。

  王月山此作即由秋思写起,由清秋之景而滋生孤寂之感,由孤寂而顿起怀远之情。
  这首词的构思、语言和声调都很精致,时有佳句,令人称赏。就其语言风格而言,颇近周邦彦之作。宋代词坛,周邦彦以词句工丽、音律精严、章法多变著称于时。王月山此作也讲究用语工丽,如金井(原指宫廷和园林中,以飞金彩木作栏干的井)、莲渚、兰皋(语出《离骚》)、班扇(典出古乐府歌辞《怨歌行》)、画阑等,都是对一些具体事物的美称,这在艺术表现上虽未必尽可取,但却表现了古人审美情趣中的一些倾向。

Processed in 1.133627 Second , 512 querys.