“起于青苹之末”这段文字出自哪里?

上一句:” 王曰:“夫风始安生哉?”宋玉对曰:“夫风生于地

“起于青苹之末”出自先秦诗人宋玉的诗句: 《风赋》

下一句:侵淫溪谷

宋玉写关于辞赋精选的诗句
宋玉写关于写风的诗句
宋玉写关于忧国忧民的诗句

"起于青苹之末" 诗句出自先秦诗人宋玉《风赋》

楚襄王游于兰台之宫宋玉景差侍
有风飒然而至王乃景襟而当之曰:“快哉此风!
寡人所与庶人共者邪?
宋玉对曰:“此独大王之风耳,庶人安得而共之!
王曰:“夫风者,天地之气溥畅而至不择贵贱高下而加焉
今子独以为寡人之风岂有说乎?
宋玉对曰:“臣闻于师:枳句来巢,空穴来风
其所托者然则风气殊焉
王曰:“夫风始安生哉?
宋玉对曰:“夫风生于地,起于青苹之末
侵淫溪谷盛怒于土囊之口
缘太山之阿舞于松柏之下飘忽淜滂激飏熛怒
耾耾雷声回穴错迕
蹶石伐木梢杀林莽
至其将衰也被丽景离冲孔动楗眴焕粲烂离散转移
故其清凉雄风则飘举升降
乘凌高城入于深宫
抵华叶而振气徘徊于桂椒之间翱翔于激水之上
将击芙蓉之精
猎蕙草离秦衡概新夷被荑杨回穴冲陵萧条众芳
然后徜徉中庭北上玉堂跻于罗帏经于洞房乃得为大王之风也
故其风中人状直惨凄惏栗清凉增欷
清清泠泠愈病析酲发明耳目宁体便人
此所谓大王之雄风也
王曰:“善哉论事!
夫庶人之风,岂可闻乎?
宋玉对曰:“夫庶人之风,塕然起于穷巷之间堀堁扬尘勃郁烦冤冲孔袭门
动沙堁吹死灰骇溷浊扬腐余邪薄入瓮牖至于室庐
故其风中人状直憞溷郁邑殴温致湿中心惨怛生病造热
中唇为胗得目为篾啖齰嗽获死生不卒
此所谓庶人之雌风也

《风赋》 拼音标注

fēng fù
chǔ xiāng wáng yóu yú lán tái zhī gōng,
sòng yù jǐng chà shì。
yǒu fēng sà rán ér zhì,
wáng nǎi jǐng jīn ér dāng zhī,
yuē : “ kuài zāi cǐ fēng !
guǎ rén suǒ yǔ shù rén gòng zhě xié ?
” sòng yù dùi yuē : “ cǐ dú dà wáng zhī fēng ěr,
shù rén ān dé ér gòng zhī !
” wáng yuē : “ fū fēng zhě,
tiān dì zhī qì,
pǔ chàng ér zhì,
bù zé gùi jiàn gāo xià ér jiā yān。
jīn zǐ dú yǐ wèi guǎ rén zhī fēng,
qǐ yǒu shuō hū ?
” sòng yù dùi yuē : “ chén wén yú shī : zhī jù lái cháo,
kōng xué lái fēng。
qí suǒ tuō zhě rán,
zé fēng qì shū yān。
” wáng yuē : “ fū fēng shǐ ān shēng zāi ?
” sòng yù dùi yuē : “ fū fēng shēng yú dì,
qǐ yú qīng píng zhī mò。
qīn yín xī gǔ,
shèng nù yú tǔ náng zhī kǒu。
yuán tài shān zhī ā,
wǔ yú sōng bǎi zhī xià,
piāo hū péng pāng,
jī yáng biāo nù。
hóng hóng léi shēng,
húi xué cuò wù。
jué shí fá mù,
shāo shā lín mǎng。
zhì qí jiāng shuāi yě,
bèi lì jǐng lí,
chōng kǒng dòng jiàn,
xuàn huàn càn làn,
lí sàn zhuǎn yí。
gù qí qīng liáng xióng fēng,
zé piāo jǔ shēng jiàng。
chéng líng gāo chéng,
rù yú shēn gōng。
dǐ huá yè ér zhèn qì,
pái huái yú gùi jiāo zhī jiān,
áo xiáng yú jī shǔi zhī shàng。
jiāng jí fú róng zhī jīng。
liè hùi cǎo,
lí qín héng,
gài xīn yí,
bèi tí yáng,
húi xué chōng líng,
xiāo tiáo zhòng fāng。
rán hòu cháng yáng zhōng tíng,
běi shàng yù táng,
jī yú luō wéi,
jīng yú dòng fáng,
nǎi dé wèi dà wáng zhī fēng yě。
gù qí fēng zhōng rén zhuàng,
zhí cǎn qī lín lì,
qīng liáng zēng xī。
qīng qīng líng líng,
yù bìng xī chéng,
fā míng ěr mù,
níng tǐ biàn rén。
cǐ suǒ wèi dà wáng zhī xióng fēng yě。
” wáng yuē : “ shàn zāi lùn shì !
fū shù rén zhī fēng,
qǐ kě wén hū ?
” sòng yù dùi yuē : “ fū shù rén zhī fēng,
wěng rán qǐ yú qióng xiàng zhī jiān,
kū kè yáng chén,
bó yù fán yuān,
chōng kǒng xí mén。
dòng shā kè,
chūi sǐ hūi,
hài hùn zhuó,
yáng fǔ yú,
xié bó rù wèng yǒu,
zhì yú shì lú。
gù qí fēng zhōng rén zhuàng,
zhí dùi hùn yù yì,
ōu wēn zhì shī,
zhōng xīn cǎn dá,
shēng bìng zào rè。
zhōng chún wèi zhēn,
dé mù wèi miè,
dàn cuò sòu huò,
sǐ shēng bù zú。
cǐ suǒ wèi shù rén zhī cí fēng yě。

《风赋》 作者简介

宋玉

宋玉,又名子渊,战国时鄢(今襄樊宜城)人, 楚国辞赋作家。生于屈原之后,曾事楚顷襄王。好辞赋,为屈原之后辞赋家,与唐勒、景差齐名。相传所作辞赋甚多,《汉书·卷三十·艺文志第十》录有赋16篇,今多亡佚。流传作品有《九辨》、《风赋》、《高唐赋》、《登徒子好色赋》等,但后3篇有人怀疑不是他所作。所谓“下里巴人”、“阳春白雪”、“曲高和寡”的典故皆他而来。

Processed in 0.991761 Second , 349 querys.