“他只道人生行乐耳”这段文字出自哪里?

上一句:刬地劝分司

“他只道人生行乐耳”出自元代诗人卢挚的诗句: 《【中吕】朱履曲》

下一句:恰数点空林雨后

"他只道人生行乐耳" 诗句出自元代诗人卢挚《【中吕】朱履曲》

访立轩上人于广教精舍作此命佐樽者歌之阿娇杨氏也
相约下禅林闲士更寻将乐府娇儿鹤唳松云雨催诗
你听疏老子刬地劝分司他只道人生行乐耳
恰数点空林雨后笑多情逸叟风流俊语歌声互相酬
且不如携翠袖撞烟楼都是些醉乡中方外友
这一等烟霞滋味敬亭山索甚玄晖玉颊霜髯笑相携
快教歌宛转直待要酒淋漓都道快游山谁似尔
雪中黎正卿招饮赋此五章命杨氏歌之数盏后兜回吟兴六花飞惹起歌声东道西邻富才情
这其间听鹤唳再索甚趁鸥盟不强如孟襄阳干受冷
恰才见同云旋磨但相邀老子婆娑似台榭杨花点青蛾
那些是风流处这才是雪儿歌便有竹间茶也不用他
虽不至撏绵扯絮是谁教剪玉跳珠?
是谁把溪山粉妆梳?
且图待添些酒兴
管甚冻了吟须看乘风腾六舞
又没甚金吾呵夜剩寻将玉女来也一曲阳春助清绝
便章台街闲信马曲江岸误随车且不如竹窗深闲听雪
泛公子樽中云液倩佳人掌上金杯浅酌清歌翠颦眉
直吃到银烛暗玉绳低雪晴时人未归
天宁北山禅老招饮于双松精舍春意满禅林葱蒨,艳歌听倚竹婵娟掩映云龛敞风轩
顿医回摩诘病强半是散花仙原来这醉乡离朝市远
脂粉态前生缘业笑渠侬一刬心邪才诵罢《楞严》礼释伽
管甚空色梦你且近前些与这老双松作个娇侍者

【 zhōng lv̌ 】 zhū lv̌ qū
fǎng lì xuān shàng rén yú guǎng jiào jīng shè,
zuò cǐ mìng zuǒ zūn zhě gē zhī,
ā jiāo yáng shì yě。
xiāng yuē xià shàn lín xián shì,
gèng xún jiāng lè fǔ jiāo ér,
hè lì sōng yún yǔ cūi shī。
nǐ tīng shū lǎo zǐ,
chǎn dì quàn fēn sī,
tā zhǐ dào rén shēng xíng lè ěr。
qià shù diǎn kōng lín yǔ hòu,
xiào duō qíng yì sǒu fēng líu,
jùn yǔ gē shēng hù xiāng chóu。
qiě bù rú xié cùi xìu,
zhuàng yān lóu,
dū shì xiē zùi xiāng zhōng fāng wài yǒu。
zhè yī děng yān xiá zī wèi,
jìng tíng shān suǒ shén xuán hūi,
yù jiá shuāng rán xiào xiāng xié。
kuài jiào gē wǎn zhuǎn,
zhí dài yào jǐu lín lí,
dū dào kuài yóu shān shúi sì ěr。
xuě zhōng lí zhèng qīng zhāo yǐn,
fù cǐ wǔ zhāng,
mìng yáng shì gē zhī shù zhǎn hòu dōu húi yín xīng,
lìu huā fēi rě qǐ gē shēng,
dōng dào xī lín fù cái qíng。
zhè qí jiān tīng hè lì,
zài suǒ shén chèn ōu méng,
bù qiáng rú mèng xiāng yáng gān shòu lěng。
qià cái jiàn tóng yún xuán mó,
dàn xiāng yāo lǎo zǐ pó suō,
sì tái xiè yáng huā diǎn qīng é。
nà xiē shì fēng líu chù,
zhè cái shì xuě ér gē,
biàn yǒu zhú jiān chá yě bù yòng tā。
sūi bù zhì xún mián chě xù,
shì shúi jiào jiǎn yù tiào zhū ?
shì shúi bǎ xī shān fěn zhuāng shū ?
qiě tú dài tiān xiē jǐu xīng,
guǎn shén dòng le yín xū,
kàn chéng fēng téng lìu wǔ。
yòu méi shén jīn wú hē yè,
shèng xún jiāng yù nv̌ lái yě,
yī qū yáng chūn zhù qīng jué。
biàn zhāng tái jiē xián xìn mǎ,
qū jiāng àn wù súi chē,
qiě bù rú zhú chuāng shēn xián tīng xuě。
fàn gōng zǐ zūn zhōng yún yè,
qiàn jiā rén zhǎng shàng jīn bēi,
qiǎn zhuó qīng gē cùi pín méi。
zhí chī dào yín zhú àn,
yù shéng dī,
xuě qíng shí rén wèi gūi。
tiān níng běi shān shàn lǎo zhāo yǐn yú shuāng sōng jīng shè chūn yì mǎn shàn lín cōng qiàn,
yàn gē tīng yǐ zhú chán juān,
yǎn yìng yún kān chǎng fēng xuān。
dùn yì húi mó jié bìng,
qiáng bàn shì sàn huā xiān,
yuán lái zhè zùi xiāng lí zhāo shì yuǎn。
zhī fěn tài qián shēng yuán yè,
xiào qú nóng yī chǎn xīn xié,
cái sòng bà 《 léng yán 》 lǐ shì qié。
guǎn shén kōng sè mèng,
nǐ qiě jìn qián xiē,
yǔ zhè lǎo shuāng sōng zuò gè jiāo shì zhě。

卢挚

  卢挚(1242-1314),字处道,一字莘老;号疏斋,又号蒿翁。元代涿郡(今河北省涿县)人。至元5年(1268)进士,任过廉访使、翰林学士。诗文与刘因、姚燧齐名,世称“刘卢”、“姚卢”。与白朴、马致远、珠帘秀均有交往。散曲如今仅存小令。著有《疏斋集》(已佚)《文心选诀》《文章宗旨》,传世散曲一百二十首。有的写山林逸趣,有的写诗酒生活,而较多的是“怀古”,抒发对故国的怀念。今人有《卢疏斋集辑存》,《全元散曲》录存其小令。

Processed in 2.099913 Second , 228 querys.