“前村远驿路长”这段文字出自哪里?

上一句:月户云窗

“前村远驿路长”出自元代诗人卢挚的诗句: 《【双调】殿前欢_寿阳妆,更》

下一句:空惆怅

"前村远驿路长" 诗句出自元代诗人卢挚《【双调】殿前欢_寿阳妆,更》

寿阳妆更何须兰被借温芳
玉妃不卧鲛绡帐月户云窗
前村远驿路长空惆怅凭谁问花无恙?
被春愁晓梦
瘦损何郎
万花丛殢韶光肯放彩云空
痴呆呆未解三生梦娇滴滴一捻春风
歌喉边笑语中秋波送依约见芳心动
被啼莺恋住江上归鸿
海棠庭这红妆也见主人情
被东风吹软新歌咏都为花卿
黄鹄飞白鹿鸣山林兴佳丽相辉映
是烟霞翠袖锦帐云屏
小楼红隔纱窗斜照月朦胧
绣衾薄不耐春寒冻帘幕无风
篆烟消宝鼎空难成梦孤负了鸾和风
山长水远何日相逢
作闲人向沧波濯尽利名尘
回头不睹长安近守分清贫
足不袜发不巾谁嗔问?
无事萦方寸
烟霞伴侣风月比邻
寿阳人玉溪先占一枝春
红尘驿使传芳信深雪前村
冰梢上月一痕云初褪瘦影向纱窗上印
香来梦里寂寞黄昏
八葫芦酒杯浓,一葫芦春色醉山翁
一葫芦酒压花梢重随我奚童
葫芦干兴不穷谁人共一带青山送
乘风列子列子乘风
酒频沽正花间山鸟唤提壶
一葫芦提在花深处任意狂疏
一葫芦够也无临时觑不够时重沽去
任三闾笑我我笑三闾
酒新篘一葫芦春醉海棠洲
一葫芦未饮香选透俯仰糟丘
傲人间万户侯重酣后梦景皆虚谬
庄周化蝶蝶化庄周
酒频频一葫芦风味扶诗兴
一葫芦仗挑相随定荷插银瓶
爱诗家阮步兵宽沽兴身世都休竞
螟蛉蜾蠃螟蛉

【 shuāng diào 】 diàn qián huān _ shòu yáng zhuāng,gèng
shòu yáng zhuāng,
gèng hé xū lán bèi jiè wēn fāng。
yù fēi bù wò jiǎo xiāo zhàng,
yuè hù yún chuāng。
qián cūn yuǎn yì lù cháng,
kōng chóu chàng,
píng shúi wèn huā wú yàng ?
bèi chūn chóu xiǎo mèng,
shòu sǔn hé láng。
wàn huā cóng,
tì sháo guāng kěn fàng cǎi yún kōng。
chī dāi dāi wèi jiě sān shēng mèng,
jiāo dī dī yī niǎn chūn fēng。
gē hóu biān xiào yǔ zhōng,
qīu bō sòng,
yī yuē jiàn fāng xīn dòng。
bèi tí yīng liàn zhù,
jiāng shàng gūi hóng。
hǎi táng tíng,
zhè hóng zhuāng yě jiàn zhǔ rén qíng。
bèi dōng fēng chūi ruǎn xīn gē yǒng,
dū wèi huā qīng。
huáng hú fēi bái lù míng,
shān lín xīng,
jiā lì xiāng hūi yìng。
shì yān xiá cùi xìu,
jǐn zhàng yún píng。
xiǎo lóu hóng,
gé shā chuāng xié zhào yuè méng lóng。
xìu qīn bó bù nài chūn hán dòng,
lián mù wú fēng。
zhuàn yān xiāo bǎo dǐng kōng,
nán chéng mèng,
gū fù le luán hé fēng。
shān cháng shǔi yuǎn,
hé rì xiāng féng。
zuò xián rén,
xiàng cāng bō zhuó jǐn lì míng chén。
húi tóu bù dǔ cháng ān jìn,
shǒu fēn qīng pín。
zú bù wà fā bù jīn,
shúi tián wèn ?
wú shì yíng fāng cùn,
yān xiá bàn lv̌,
fēng yuè bǐ lín。
shòu yáng rén,
yù xī xiān zhān yī zhī chūn。
hóng chén yì shǐ chuán fāng xìn,
shēn xuě qián cūn。
bīng shāo shàng yuè yī hén,
yún chū tùn,
shòu yǐng xiàng shā chuāng shàng yìn。
xiāng lái mèng lǐ,
jì mò huáng hūn。
bā hú lú jǐu bēi nóng,
yī hú lú chūn sè zùi shān wēng。
yī hú lú jǐu yā huā shāo zhòng,
súi wǒ xī tóng。
hú lú gān xīng bù qióng,
shúi rén gòng,
yī dài qīng shān sòng。
chéng fēng liè zǐ,
liè zǐ chéng fēng。
jǐu pín gū,
zhèng huā jiān shān niǎo huàn tí hú。
yī hú lú tí zài huā shēn chù,
rèn yì kuáng shū。
yī hú lú gòu yě wú,
lín shí qù,
bù gòu shí zhòng gū qù。
rèn sān lv́ xiào wǒ,
wǒ xiào sān lv́。
jǐu xīn chōu,
yī hú lú chūn zùi hǎi táng zhōu。
yī hú lú wèi yǐn xiāng xuǎn tòu,
fǔ yǎng zāo qīu。
ào rén jiān wàn hù hóu,
zhòng hān hòu,
mèng jǐng jiē xū mìu。
zhuāng zhōu huà dié,
dié huà zhuāng zhōu。
jǐu pín pín,
yī hú lú fēng wèi fú shī xīng。
yī hú lú zhàng tiāo xiāng súi dìng,
hé chā yín píng。
ài shī jiā ruǎn bù bīng,
kuān gū xīng,
shēn shì dū xīu jìng。
míng líng guǒ luǒ míng líng 。

卢挚

  卢挚(1242-1314),字处道,一字莘老;号疏斋,又号蒿翁。元代涿郡(今河北省涿县)人。至元5年(1268)进士,任过廉访使、翰林学士。诗文与刘因、姚燧齐名,世称“刘卢”、“姚卢”。与白朴、马致远、珠帘秀均有交往。散曲如今仅存小令。著有《疏斋集》(已佚)《文心选诀》《文章宗旨》,传世散曲一百二十首。有的写山林逸趣,有的写诗酒生活,而较多的是“怀古”,抒发对故国的怀念。今人有《卢疏斋集辑存》,《全元散曲》录存其小令。

Processed in 2.477647 Second , 228 querys.