“乾坤含疮痍”这段文字出自哪里?

上一句:道途犹恍惚

“乾坤含疮痍”出自唐代诗人杜甫的诗句: 《北征》

下一句:忧虞何时毕?靡靡逾阡陌

杜甫写关于叙事的诗句
杜甫写关于长诗的诗句
杜甫写关于战争的诗句
杜甫写关于忧国忧民的诗句
杜甫写关于爱国的诗句

"乾坤含疮痍" 诗句出自唐代诗人杜甫《北征》

北归至凤翔墨制放往鄜州作
按鄜在凤翔东北故曰北征
皇帝二载秋闰八月初吉
杜子将北征苍茫问家室
维时遭艰虞朝野无暇日
顾惭恩私被诏许归蓬筚
拜辞诣阙下怵惕久未出
虽乏谏诤姿恐君有遗失
君诚中兴主经纬固密勿
东胡反未已臣甫愤所切
挥涕恋行在道途犹恍惚
乾坤含疮痍,忧虞何时毕?
靡靡逾阡陌,人烟眇萧瑟
所遇多被伤呻吟更流血
回首凤翔县旌旗晚明灭
前登寒山重屡得饮马窟
邠郊入地底泾水中荡潏
猛虎立我前苍崖吼时裂
菊垂今秋花石戴古车辙
青云动高兴幽事亦可悦
山果多琐细罗生杂橡栗
或红如丹砂或黑如点漆
雨露之所濡甘苦齐结实
缅思桃源内益叹身世拙
坡陀望鄜畤岩谷互出没
我行已水滨我仆犹木末
鸱鸟鸣黄桑野鼠拱乱穴
夜深经战场寒月照白骨
潼关百万师,往者散何卒?
遂令半秦民,残害为异物
况我堕胡尘及归尽华发
经年至茅屋妻子衣百结
恸哭松声回悲泉共幽咽
平生所娇儿颜色白胜雪
见耶背面啼垢腻脚不袜
床前两小女补缀才过膝
海图坼波涛旧绣移曲折
天吴及紫凤颠倒在裋褐
老夫情怀恶呕泄卧数日
那无囊中帛救汝寒凛栗
粉黛亦解包衾绸稍罗列
瘦妻面复光痴女头自栉
学母无不为晓妆随手抹
移时施朱铅狼藉画眉阔
生还对童稚似欲忘饥渴
问事竞挽须,谁能即嗔喝?
翻思在贼愁,甘受杂乱聒
新归且慰意,生理焉得说?
至尊尚蒙尘,几日休练卒?
仰观天色改,坐觉妖氛豁
阴风西北来惨淡随回纥
其王愿助顺其俗善驰突
送兵五千人躯马一万匹
此辈少为贵四方服勇决
所用皆鹰腾破敌过箭疾
圣心颇虚伫时议气欲夺
伊洛指掌收西京不足拔
官军请深入蓄锐可俱发
此举开青徐旋瞻略恒碣
昊天积霜露正气有肃杀
祸转亡胡岁势成擒胡月
胡命其能久?
皇纲未宜绝

忆昨狼狈初,事与古先别:奸臣竟葅醢,同恶随荡析
不闻夏殷衰中自诛褒妲
周汉获再兴宣光果明哲
桓桓陈将军仗钺奋忠烈
微尔人尽非于今国犹活
凄凉大同殿寂寞白兽闼
都人望翠华佳气向金阙
园陵固有神洒扫数不缺
煌煌太宗业树立甚宏达!

《北征》 拼音标注

běi zhēng
běi gūi zhì fèng xiáng,
mò zhì fàng wǎng fū zhōu zuò。
àn fū zài fèng xiáng dōng běi,
gù yuē běi zhēng。
huáng dì èr zài qīu,
rùn bā yuè chū jí。
dù zǐ jiāng běi zhēng,
cāng máng wèn jiā shì。
wéi shí zāo jiān yú,
zhāo yě wú xiá rì。
gù cán ēn sī bèi,
zhào xǔ gūi péng bì。
bài cí yì què xià,
chù tì jǐu wèi chū。
sūi fá jiàn zhēng zī,
kǒng jūn yǒu yí shī。
jūn chéng zhōng xīng zhǔ,
jīng wěi gù mì wù。
dōng hú fǎn wèi yǐ,
chén fǔ fèn suǒ qiē。
hūi tì liàn xíng zài,
dào tú yóu huǎng hū。
gān kūn hán chuāng yí,
yōu yú hé shí bì ?
mǐ mǐ yú qiān mò,
rén yān miǎo xiāo sè。
suǒ yù duō bèi shāng,
shēn yín gèng líu xiě。
húi shǒu fèng xiáng xiàn,
jīng qí wǎn míng miè。
qián dēng hán shān zhòng,
lv̌ dé yǐn mǎ kū。
bīn jiāo rù dì dǐ,
jīng shǔi zhōng dàng jué。
měng hǔ lì wǒ qián,
cāng yá hǒu shí liè。
jú chúi jīn qīu huā,
shí dài gǔ chē chè。
qīng yún dòng gāo xīng,
yōu shì yì kě yuè。
shān guǒ duō suǒ xì,
luō shēng zá xiàng lì。
huò hóng rú dān shā,
huò hēi rú diǎn qī。
yǔ lù zhī suǒ rú,
gān kǔ qí jié shí。
miǎn sī táo yuán nèi,
yì tàn shēn shì zhuó。
pō tuó wàng fū zhì,
yán gǔ hù chū méi。
wǒ xíng yǐ shǔi bīn,
wǒ pū yóu mù mò。
zhī niǎo míng huáng sāng,
yě shǔ gǒng luàn xué。
yè shēn jīng zhàn cháng,
hán yuè zhào bái gǔ。
tóng guān bǎi wàn shī,
wǎng zhě sàn hé zú ?
sùi lìng bàn qín mín,
cán hài wèi yì wù。
kuàng wǒ duò hú chén,
jí gūi jǐn huá fā。
jīng nián zhì máo wū,
qī zǐ yī bǎi jié。
tòng kū sōng shēng húi,
bēi quán gòng yōu yān。
píng shēng suǒ jiāo ér,
yán sè bái shèng xuě。
jiàn yé bèi miàn tí,
gòu nì jiǎo bù wà。
chuáng qián liǎng xiǎo nv̌,
bǔ zhùi cái guò xī。
hǎi tú chè bō tāo,
jìu xìu yí qū zhé。
tiān wú jí zǐ fèng,
diān dǎo zài shù hé。
lǎo fū qíng huái è,
ōu xiè wò shù rì。
nà wú náng zhōng bó,
jìu rǔ hán lǐn lì。
fěn dài yì jiě bāo,
qīn chóu shāo luō liè。
shòu qī miàn fù guāng,
chī nv̌ tóu zì jié。
xué mǔ wú bù wèi,
xiǎo zhuāng súi shǒu mǒ。
yí shí shī zhū qiān,
láng jiè huà méi kuò。
shēng huán dùi tóng zhì,
sì yù wàng jī kě。
wèn shì jìng wǎn xū,
shúi néng jí tián hē ?
fān sī zài zéi chóu,
gān shòu zá luàn guā。
xīn gūi qiě wèi yì,
shēng lǐ yān dé shuō ?
zhì zūn shàng méng chén,
jī rì xīu liàn zú ?
yǎng guān tiān sè gǎi,
zuò jué yāo fēn huō。
yīn fēng xī běi lái,
cǎn dàn súi húi hé。
qí wáng yuàn zhù shùn,
qí sú shàn chí tū。
sòng bīng wǔ qiān rén,
qū mǎ yī wàn pǐ。
cǐ bèi shǎo wèi gùi,
sì fāng fú yǒng jué。
suǒ yòng jiē yīng téng,
pò dí guò jiàn jí。
shèng xīn pǒ xū zhù,
shí yì qì yù duó。
yī luò zhǐ zhǎng shōu,
xī jīng bù zú bá。
guān jūn qǐng shēn rù,
xù rùi kě jù fā。
cǐ jǔ kāi qīng xú,
xuán zhān lvè héng jié。
hào tiān jī shuāng lù,
zhèng qì yǒu sù shā。
huò zhuǎn wáng hú sùi,
shì chéng qín hú yuè。
hú mìng qí néng jǐu ?
huáng gāng wèi yí jué。
yì zuó láng bèi chū,
shì yǔ gǔ xiān bié : jiān chén jìng jū hǎi,
tóng è súi dàng xī。
bù wén xià yīn shuāi,
zhōng zì zhū bāo dá。
zhōu hàn huò zài xīng,
xuān guāng guǒ míng zhé。
huán huán chén jiāng jūn,
zhàng yuè fèn zhōng liè。
wēi ěr rén jǐn fēi,
yú jīn guó yóu huó。
qī liáng dà tóng diàn,
jì mò bái shòu tà。
dū rén wàng cùi huá,
jiā qì xiàng jīn què。
yuán líng gù yǒu shén,
sǎ sǎo shù bù quē。
huáng huáng tài zōng yè,
shù lì shén hóng dá !

《北征》 作者简介

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。

Processed in 0.366105 Second , 475 querys.