"要荒种落蒙衣冠" 诗句出自宋代诗人李廌《谢公定所宝蕃客入朝图贞观中阎立本所作笔墨》
君不见燕然易水波桑乾,东连鸭绿西贺兰。
古来战地骨成土,赤棘白草沙漫漫。
汉筑朔方置上郡,晚岁欵塞惟呼韩。
贞观文皇力驯制,诸蕃君长充王官。
玉门不关障无候,驿道入参天可汗,蛮夷邸中诸国使,旃裘椎髻游长安。
我恨不为典属国,望古遥集真可叹。
今观此图写职贡,要荒种落蒙衣冠。
兽蹄鸟喙或鬼色,想见膜拜皆盘跚。
圣朝贤良谢夫子,劲气烈烈霜风寒。
目眵唇焦万卷烂,笔头成冢墨成滩。
南阳劝驾一封传,入对三道朝金銮。
万言阶对万乘喜,声名一日青云端。
行当遨游庙堂上,坐令四国相交欢。
羽书不驰烽火冷,鸣鸡吠犬何敢干。
借令跳梁出巢穴,当用斧斤摧髀髋。
戎亭喋血无噍类,藁街县首如狐貛。
君当自画凌烟阁,纵有此图何必观。
同僚华原贵公子,求公此画公无难。
乃知功名丈夫志,不惑玩好劳肺肝。
怜渠孜孜画成癖,心欲速得如羽翰。
不如遣佐箧中品,犹胜弃捐终不看。
xiè gōng dìng suǒ bǎo fán kè rù zhāo tú zhēn guān zhōng yán lì běn suǒ zuò bǐ mò
jūn bù jiàn yàn rán yì shǔi bō sāng gān,
dōng lián yā lv̀ xī hè lán。
gǔ lái zhàn dì gǔ chéng tǔ,
chì jí bái cǎo shā màn màn。
hàn zhú shuò fāng zhì shàng jùn,
wǎn sùi kuǎn sāi wéi hū hán。
zhēn guān wén huáng lì xún zhì,
zhū fán jūn cháng chōng wáng guān。
yù mén bù guān zhàng wú hòu,
yì dào rù cān tiān kě hàn,
mán yí dǐ zhōng zhū guó shǐ,
zhān qíu zhūi jì yóu cháng ān。
wǒ hèn bù wèi diǎn shǔ guó,
wàng gǔ yáo jí zhēn kě tàn。
jīn guān cǐ tú xiě zhí gòng,
yào huāng zhǒng luò méng yī guān。
shòu tí niǎo hùi huò gǔi sè,
xiǎng jiàn mò bài jiē pán shān。
shèng zhāo xián liáng xiè fū zǐ,
jìng qì liè liè shuāng fēng hán。
mù chī chún jiāo wàn juàn làn,
bǐ tóu chéng zhǒng mò chéng tān。
nán yáng quàn jià yī fēng chuán,
rù dùi sān dào zhāo jīn luán。
wàn yán jiē dùi wàn chéng xǐ,
shēng míng yī rì qīng yún duān。
xíng dāng áo yóu miào táng shàng,
zuò lìng sì guó xiāng jiāo huān。
yǔ shū bù chí fēng huǒ lěng,
míng jī fèi quǎn hé gǎn gān。
jiè lìng tiào liáng chū cháo xué,
dāng yòng fǔ jīn cūi bì kuān。
róng tíng dié xiě wú jiào lèi,
gǎo jiē xiàn shǒu rú hú huān。
jūn dāng zì huà líng yān gé,
zòng yǒu cǐ tú hé bì guān。
tóng liáo huá yuán gùi gōng zǐ,
qíu gōng cǐ huà gōng wú nán。
nǎi zhī gōng míng zhàng fū zhì,
bù huò wán hǎo láo fèi gān。
lián qú zī zī huà chéng pǐ,
xīn yù sù dé rú yǔ hàn。
bù rú qiǎn zuǒ qiè zhōng pǐn,
yóu shèng qì juān zhōng bù kàn 。
李廌(zhì)(1059-1109) 北宋文学家。字方叔,号德隅斋,又号齐南先生、太华逸民。汉族,华州(今陕西华县)人。6岁而孤,能发奋自学。少以文为苏轼所知,誉之为有“万人敌”之才。由此成为“苏门六君子”之一。中年应举落第,绝意仕进,定居长社(今河南长葛县),直至去世。文章喜论古今治乱,辨而中理。