"已可通侯封万户" 诗句出自宋代诗人李廌《赠卜者张生歌张历阳人也》
我忆扁舟昔南渡,江心忽值蛟龙怒。
大浪崩腾舞我舟,尾胁蜿蜒束吾橹。
怒声如雷雷火烈,腥风鼓天天如雾。
我观蛟龙等一戏,众面仓惶独无怖。
平生忠信天自知,死葬江鱼未应悮。
须臾水天碧镜净,顺风入帆风若御。
历阳古岸舣荒亭,寒云澹澹依江树。
江南山水天下奇,更在江山奇险处。
朱门玉窗带青嶂,想见君家傍烟屿。
我今西来二十年,梦寐江南见幽趣。
夫君何为抱奇术,轻去故乡踏长路。
胸中秀气未甘蛰,欲继君平齐季主。
术高不肯等闲售,惟喜遨游卜卿辅。
尔来山郭坐空馆,怜我困穷为推数。
阅人多矣君自信,归去来兮余已悟。
少年飞动已知非,老来忧患宁堪顾。
壮时犹愧不如人,岂复衰残强驰骛。
傥来轩冕任去留,纵有功名逼迟暮。
箕山之阴颍水湄,二顷荒田安畎亩。
曲肱饮水吾自乐,乘坚齿肥乌足慕。
吾生贫贱吾自知,不解胁肩求贵富。
我如富贵当蚤得,已可通侯封万户。
惟有退身可自如,造物哀怜应不拒。
扁舟常系屋南溪,会当乘兴江南去。
《赠卜者张生歌张历阳人也》 拼音标注
zèng bǔ zhě zhāng shēng gē zhāng lì yáng rén yě
wǒ yì biǎn zhōu xī nán dù,
jiāng xīn hū zhí jiāo lóng nù。
dà làng bēng téng wǔ wǒ zhōu,
wěi xié wān yán shù wú lǔ。
nù shēng rú léi léi huǒ liè,
xīng fēng gǔ tiān tiān rú wù。
wǒ guān jiāo lóng děng yī xì,
zhòng miàn cāng huáng dú wú bù。
píng shēng zhōng xìn tiān zì zhī,
sǐ zàng jiāng yú wèi yìng wù。
xū yú shǔi tiān bì jìng jìng,
shùn fēng rù fān fēng ruò yù。
lì yáng gǔ àn yǐ huāng tíng,
hán yún dàn dàn yī jiāng shù。
jiāng nán shān shǔi tiān xià qí,
gèng zài jiāng shān qí xiǎn chù。
zhū mén yù chuāng dài qīng zhàng,
xiǎng jiàn jūn jiā bàng yān yǔ。
wǒ jīn xī lái èr shí nián,
mèng mèi jiāng nán jiàn yōu qù。
fū jūn hé wèi bào qí zhú,
qīng qù gù xiāng tà cháng lù。
xiōng zhōng xìu qì wèi gān zhí,
yù jì jūn píng qí jì zhǔ。
zhú gāo bù kěn děng xián shòu,
wéi xǐ áo yóu bǔ qīng fǔ。
ěr lái shān guō zuò kōng guǎn,
lián wǒ kùn qióng wèi tūi shù。
yuè rén duō yǐ jūn zì xìn,
gūi qù lái xī yú yǐ wù。
shǎo nián fēi dòng yǐ zhī fēi,
lǎo lái yōu huàn níng kān gù。
zhuàng shí yóu kùi bù rú rén,
qǐ fù shuāi cán qiáng chí wù。
tǎng lái xuān miǎn rèn qù líu,
zòng yǒu gōng míng bī chí mù。
jī shān zhī yīn yǐng shǔi méi,
èr qǐng huāng tián ān quǎn mǔ。
qū gōng yǐn shǔi wú zì lè,
chéng jiān chǐ féi wū zú mù。
wú shēng pín jiàn wú zì zhī,
bù jiě xié jiān qíu gùi fù。
wǒ rú fù gùi dāng zǎo dé,
yǐ kě tōng hóu fēng wàn hù。
wéi yǒu tùi shēn kě zì rú,
zào wù āi lián yìng bù jù。
biǎn zhōu cháng xì wū nán xī,
hùi dāng chéng xīng jiāng nán qù 。
《赠卜者张生歌张历阳人也》 作者简介
李廌(zhì)(1059-1109) 北宋文学家。字方叔,号德隅斋,又号齐南先生、太华逸民。汉族,华州(今陕西华县)人。6岁而孤,能发奋自学。少以文为苏轼所知,誉之为有“万人敌”之才。由此成为“苏门六君子”之一。中年应举落第,绝意仕进,定居长社(今河南长葛县),直至去世。文章喜论古今治乱,辨而中理。