“乃营治之东”这段文字出自哪里?

上一句:狭隘不足改为

“乃营治之东”出自宋代诗人李觏的诗句: 《袁州州学记》

下一句:厥土燥刚

李觏写关于古文观止的诗句
李觏写关于学习的诗句
李觏写关于散文的诗句

"乃营治之东" 诗句出自宋代诗人李觏《袁州州学记》

  皇帝二十有三年制诏州县立学
惟时守令有哲有愚
有屈力殚虑祗顺德意;有假官借师苟具文书
或连数城亡诵弦声
倡而不和教尼不行
  三十有二年范阳祖君无泽知袁州
始至进诸生知学宫阙状
大惧人材放失儒效阔疏亡以称上意旨
通判颍川陈君侁闻而是之议以克合
相旧夫子庙狭隘不足改为乃营治之东
厥土燥刚厥位面阳厥材孔良
殿堂门庑黝垩丹漆举以法
故生师有舍庖廪有次
百尔器备并手偕作
工善吏勤晨夜展力越明年成
  舍菜且有日盱江李觏谂于众曰:“惟四代之学考诸经可见已
秦以山西鏖六国欲帝万世刘氏一呼而关门不守武夫健将卖降恐后何耶?诗书之道废人惟见利而不闻义焉耳
孝武乘丰富世祖出戎行皆孳孳学术
俗化之厚延于灵、献
草茅危言者折首而不悔;功烈震主者闻命而释兵;群雄相视不敢去臣位尚数十年
教道之结人心如此
今代遭圣神尔袁得贤君俾尔由庠序践古人之迹
天下治则谭礼乐以陶吾民:一有不幸尤当仗大节为臣死忠为子死孝
使人有所赖且有所法
是睢朝家教学之意
若其弄笔墨以徼利达而已岂徒二三子之羞抑亦为国者之忧
”   此年实至和甲午,夏某月甲子记

yuán zhōu zhōu xué jì
    huáng dì èr shí yǒu sān nián,
zhì zhào zhōu xiàn lì xué。
wéi shí shǒu lìng,
yǒu zhé yǒu yú。
yǒu qū lì dān lv̀,
zhī shùn dé yì ; yǒu jiǎ guān jiè shī,
gǒu jù wén shū。
huò lián shù chéng,
wáng sòng xián shēng。
chàng ér bù hé,
jiào ní bù xíng。
    sān shí yǒu èr nián,
fàn yáng zǔ jūn wú zé zhī yuán zhōu。
shǐ zhì,
jìn zhū shēng,
zhī xué gōng què zhuàng。
dà jù rén cái fàng shī,
rú xiào kuò shū,
wáng yǐ chēng shàng yì zhǐ。
tōng pàn yǐng chuān chén jūn shēn,
wén ér shì zhī,
yì yǐ kè hé。
xiāng jìu fū zǐ miào,
xiá ài bù zú gǎi wèi,
nǎi yíng zhì zhī dōng。
jué tǔ zào gāng,
jué wèi miàn yáng,
jué cái kǒng liáng。
diàn táng mén wǔ,
yǒu è dān qī,
jǔ yǐ fǎ。
gù shēng shī yǒu shè,
páo lǐn yǒu cì。
bǎi ěr qì bèi,
bìng shǒu xié zuò。
gōng shàn lì qín,
chén yè zhǎn lì,
yuè míng nián chéng。
    shè cài qiě yǒu rì,
xū jiāng lǐ gòu shěn yú zhòng yuē : “ wéi sì dài zhī xué,
kǎo zhū jīng kě jiàn yǐ。
qín yǐ shān xī áo lìu guó,
yù dì wàn shì,
líu shì yī hū,
ér guān mén bù shǒu,
wǔ fū jiàn jiāng,
mài jiàng kǒng hòu,
hé yé ? shī shū zhī dào fèi,
rén wéi jiàn lì ér bù wén yì yān ěr。
xiào wǔ chéng fēng fù,
shì zǔ chū róng xíng,
jiē zī zī xué zhú。
sú huà zhī hòu,
yán yú líng 、 xiàn。
cǎo máo wēi yán zhě,
zhé shǒu ér bù hǔi ; gōng liè zhèn zhǔ zhě,
wén mìng ér shì bīng ; qún xióng xiāng shì,
bù gǎn qù chén wèi,
shàng shù shí nián。
jiào dào zhī jié rén xīn rú cǐ。
jīn dài zāo shèng shén,
ěr yuán dé xián jūn,
bǐ ěr yóu xiáng xù,
jiàn gǔ rén zhī jī。
tiān xià zhì,
zé tán lǐ lè yǐ táo wú mín : yī yǒu bù xìng,
yóu dāng zhàng dà jié,
wèi chén sǐ zhōng,
wèi zǐ sǐ xiào。
shǐ rén yǒu suǒ lài,
qiě yǒu suǒ fǎ。
shì sūi zhāo jiā jiào xué zhī yì。
ruò qí nòng bǐ mò yǐ jiào lì dá ér yǐ,
qǐ tú èr sān zǐ zhī xīu,
yì yì wèi guó zhě zhī yōu。
”     cǐ nián shí zhì hé jiǎ wǔ,
xià mǒu yuè jiǎ zǐ jì。

李觏

  李觏(1009—1059),字泰伯,号盱江先生,是我国北宋时期一位重要的哲学家、思想家、教育家、改革家,他生当北宋中期“积贫积弱”之世,虽出身寒微,但能刻苦自励、奋发向学、勤于著述,以求康国济民。他俊辩能文,举茂才异等不中,讲学自给,来学者常数十百人。李觏博学通识,尤长于礼。他不拘泥于汉、唐诸儒的旧说,敢于抒发己见,推理经义,成为 “一时儒宗”。今存《直讲李先生文集》三十七卷,有《外集》三卷附后。为纪念李觏,资溪县建有泰伯公园,塑有李觏雕像,李觏纪念馆正在建设之中。

Processed in 0.215061 Second , 380 querys.