jīn mén dá sū xìu cái
jūn huán shí mén rì,
zhū huǒ shǐ gǎi mù。
chūn cǎo rú yǒu qíng,
shān zhōng shàng hán lv̀。
zhé fāng kùi yáo yì,
yǒng lù dāng rì xù。
yuǎn jiàn gù rén xīn,
píng shēng yǐ cǐ zú。
jù hǎi nà bǎi chuān,
lín gé duō cái xián。
xiàn shū rù jīn què,
zhuó lǐ fèng qióng yán。
lv̌ tiǎn bái yún chàng,
gōng wén huáng zhú piān。
ēn guāng zhào zhuó bó,
yún hàn xī téng qiān。
míng dǐng tǎng yún sùi,
biǎn zhōu fāng miǎo rán。
wǒ líu zài jīn mén,
jūn qù wò dān hè。
wèi guǒ sān shān qī,
yáo xīn yī qīu lè。
xuán zhū jì xiàng wǎng,
chì shǔi fēi liáo kuò。
yuàn xiá dōng hǎi ōu,
gòng yíng xī shān yào。
qī yán jūn jì miè,
chù shì yú lóng huò。
liáng chén bù tóng shǎng,
yǒng rì yìng xián jū。
niǎo yín yán jiān shù,
huā luò chuāng xià shū。
yuán xī jiàn lv̀ xiǎo,
gé xìu kūi hóng qú。
cǎi wéi xíng xiào gē,
juàn wǒ qíng hé yǐ。
yuè chū shí jìng jiān,
sōng míng fēng qín lǐ。
dé xīn zì xū miào,
wài wù kōng túi mǐ。
shēn shì rú liǎng wàng,
cóng jūn lǎo yān shǔi。

  此诗作于公元743年(唐玄宗天宝二载)。当时李白正待诏金门。扬雄《解嘲》:“历金门,上玉堂。”应劭注:“金门,金马门也。”苏秀才,名不详。李白在诗中写道:“得心自虚妙,外物空颓靡”。从诗中“我留在金门,君去卧丹壑”两句来看,苏秀才的隐居之处确实非凡:“鸟鸣檐间树,花落窗下书。缘溪见绿篠,隔岫窥红蕖。采薇行笑歌,眷我情何已。月出石镜间,松鸣风琴里”。李白向来对这种自然造化的胜景就一往情深,于是就想象着苏秀才一定在眷恋自己,以至于“身世如两忘,从君老烟水”。待诏金门的李白似乎按捺不住内心的期盼,表示身世两忘,跟随苏秀才在大自然中终老一生。“得心自虚妙”的“得”既指苏秀才,当然也包括李白在内。

Processed in 2.255192 Second , 269 querys.