lǐ yún nán zhēng mán shī
tiān bǎo shí yī zài,
yǒu zhào fá xī nán yí,
yòu xiāng yáng gōng jiān jié zhì zhī jì,
nǎi zòu qián yún nán tài shǒu lǐ mì shè hǎi zì jiāo zhǐ jí zhī。
dào lù xiǎn jiān,
wǎng fù shù wàn lǐ,
gài bǎi wáng suǒ wèi tōng yě。
shí èr zài sì yuè,
zhì yú cháng ān,
jūn zǐ shì yǐ zhī miào táng shǐ néng,
lǐ gōng xiào jié。
shì tiǎn sī rén zhī jìu,
yīn fù shì shī。
shèng rén hè sī nù,
zhào fá xī nán róng。
sù mù miào táng shàng,
shēn chén jié zhì xióng。
sùi lìng gǎn jī shì,
dé jiàn fēi cháng gōng。
liào sǐ bù liào dí,
gù ēn níng gù zhōng。
gǔ xíng tiān hǎi wài,
zhuǎn zhàn mán yí zhōng。
tī yǎn jìn gāo niǎo,
chuān lín jīng dú chóng。
gǔi mén wú gūi kè,
běi hù duō nán fēng。
fēng chài gé wàn lǐ,
yún léi súi jǐu gōng。
cháng qū dà làng pò,
jí jí qún shān kōng。
xiǎng dào hū yǐ yuǎn,
xuán jūn chúi yù qióng。
jīng chéng dòng bái rì,
fèn bó lián cāng qióng。
yě shí jué tián shǔ,
bū cān jiān bó tóng。
shōu bīng liè tíng hòu,
tuò dì mí xī dōng。
lín shì chǐ gǒu miǎn,
lv̌ wēi néng chì gōng。
jiāng xīng dú zhào yào,
biān sè hé míng méng。
lú shǔi yè kě shè,
jiāo zhōu jīn shǐ tōng。
gūi lái cháng ān dào,
zhào jiàn gān quán gōng。
lián lìn ruò wèi sǐ,
sūn wú zhī àn tóng。
xiāng féng lùn yì qì,
kāng kǎi xiè shēn zhōng。

根据诗前小序可知:公元752年(天宝十一载),杨国忠奏请由李宓出征南诏。此战异常艰苦,转战行程达数万里之遥。几经周折,李宓于公元753年(天宝十二载)四月回到长安,向诗人自述其征战之惨烈,诗人为之感动而作此诗。

征南诏这场战争是杨国忠把持朝政,为博名邀功而随意派遣边鄙一太守盲目攻击周边弱小民族的冒失行为。事先没有经过仔细调查,事中又不能随机应变,导致了这场战争大败的灭顶之灾。然而这些内幕则不是高适所能深知,或者虽知而不敢言,但诗中所描述的山穷水尽的情形,所歌颂战士们无所畏惧的气概,的确荡气回肠,足以警戒世人,发人深省。
在这首诗中,诗人目的不在分析这场战争的前因后果和成败得失,而在称赞战士们为国赴难,不顾自身安危的慷慨激昂的感人举动。但诗人选取这么一个材料,却只是为了表达如此片面的见解,不免有挂一漏万之嫌,十分书呆子气,给人一种本末倒置之感,这自然是诗人见识为时代和自身经历局限所致。

Processed in 0.258409 Second , 384 querys.