sù zhōng qíng lìng · cháng ān huái gǔ
ā fáng fèi zhǐ hàn huāng qīu。
hú tù yòu qún yóu。
háo huá jǐn chéng chūn mèng,
líu xià gǔ jīn chóu。
jūn mò shàng,
gǔ yuán tóu。
lèi nán shōu。
xī yáng xī xià,
sāi yàn nán fēi,
wèi shǔi dōng líu。

  这首词吊古伤今,表现了身处偏安局面,不胜今昔之感的情怀。上片从眼前景物写起,阿房废址,汉代荒丘,成了狐兔群游之所。昔日豪华,已成春梦。抚今追昔,不胜悲愁。
  下片着重抒情。眼前景象,悠然往事,惟见塞雁南来,渭水东流。黄昏时候,益觉伤感。全词工丽哀婉,情韵悠长。这是康词中较为突出的一首。

Processed in 0.205310 Second , 331 querys.