"最伤游历" 诗句出自清代诗人黄燮清《凄凉犯 其二 秋暮登陶然亭》
《凄凉犯 其二 秋暮登陶然亭》 拼音标注
qī liáng fàn qí èr qīu mù dēng táo rán tíng
shuāng hén zhà jǐng。
xī fēng qǐ 、 gāo chéng jǐn dài hán sè。
cǎi róng lù miǎo,
sī chún mèng zǔ,
zùi shāng yóu lì。
fú shěn làng jī。
wèn yàn shì tú gū xìn xī。
tàn huāng tái 、 huáng jīn jì mò,
rè lèi xiàng shúi dī。
wú jì shū huái bào,
jiè jǐu kàn shān,
wèi huā yí jī。
dēng lín niàn yuǎn,
wàng jiā rén 、 mù yún tiān bì。
yù hùi lí chóu,
nài qīng bìn sī sī lù bái。
xiàn nán fēi 、 luò zhào wàn lǐ,
yàn yǐng zhí。
《凄凉犯 其二 秋暮登陶然亭》 作者简介
黄燮清(1805~1864)晚清诗人、剧作家。原名宪清,字韵甫,号韵珊,又号吟香诗舫主人。浙江海盐武原镇人。道光十五年(1835)举人,后屡试不第,晚年始得宜都县令,调任松滋,未几卒。少工词曲,中年以后始致力于诗文。其诗多抒写个人不平遭遇及人民的生活疾苦,咏史吊古之作深沉豪放,颇具特色。有《倚晴楼诗集》及《倚睛楼七种曲》传世。