"结来腰躯瘦可怜" 诗句出自清代诗人黄景仁《献县汪丞坐中观技》
主人怜客困行李,开觞命奏婆猴技。
一人锐头颇有髯,唤到筵前屹山峙。
顉颐解奏偃师歌,敛气忽喷尸罗水。
吞刀吐火无不为,运石转丸惟所使。
上客都忘叶作冠,寒天倏有莲生指。
坐令棐几湘帘旁,若有万怪来回皇。
人心狡诡何不有?
尔为此技真堂堂。
此时四座群错愕,主人劝醉客将作。
忽然阶下趋奚奴,瞥见庭中飞綵索。
少焉有女颜如花,款闼循墙来绰约。
结来腰躯瘦可怜,翻身便作缘竿乐。
初凝微睇搴高縆,欲上不上如未能。
失势一落似千丈,翩然复向空中腾。
下有一髯挝画鼓,枨枨节应竿头舞。
蓦若惊鸢堕水来,轻疑飞燕从风举。
腹旋跟挂态出奇,踏摇安息歌逾苦。
吁嗟世路愁险艰,尔更履索何宽然?
鼓声一歇倏堕地,疾于投石轻于烟。
依然娟好一女子,不闻兰气吁风前。
我闻西京盛百戏,此虽杂乐犹古意。
石虎休誇马妓书,杜陵雅爱公孙器。
螭鹄鱼龙亦偶成,戏耳何须荡心气。
狂来径欲作拍张,我无一技争其长。
十年挟瑟侯门下,竟日驱车官道旁。
笑语主人更觞客,明朝此际孤灯驿。
《献县汪丞坐中观技》 拼音标注
xiàn xiàn wāng chéng zuò zhōng guān jì
zhǔ rén lián kè kùn xíng lǐ,
kāi shāng mìng zòu pó hóu jì。
yī rén rùi tóu pǒ yǒu rán,
huàn dào yán qián yì shān zhì。
qīn yí jiě zòu yǎn shī gē,
liàn qì hū pēn shī luō shǔi。
tūn dāo tǔ huǒ wú bù wèi,
yùn shí zhuǎn wán wéi suǒ shǐ。
shàng kè dū wàng yè zuò guān,
hán tiān shū yǒu lián shēng zhǐ。
zuò lìng fěi jī xiāng lián páng,
ruò yǒu wàn guài lái húi huáng。
rén xīn jiǎo gǔi hé bù yǒu ?
ěr wèi cǐ jì zhēn táng táng。
cǐ shí sì zuò qún cuò è,
zhǔ rén quàn zùi kè jiāng zuò。
hū rán jiē xià qū xī nú,
piē jiàn tíng zhōng fēi cǎi suǒ。
shǎo yān yǒu nv̌ yán rú huā,
kuǎn tà xún qiáng lái chuò yuē。
jié lái yāo qū shòu kě lián,
fān shēn biàn zuò yuán gān lè。
chū níng wēi dì qiān gāo gēng,
yù shàng bù shàng rú wèi néng。
shī shì yī luò sì qiān zhàng,
piān rán fù xiàng kōng zhōng téng。
xià yǒu yī rán zhuā huà gǔ,
chéng chéng jié yìng gān tóu wǔ。
mò ruò liáng yuān duò shǔi lái,
qīng yí fēi yàn cóng fēng jǔ。
fù xuán gēn guà tài chū qí,
tà yáo ān xī gē yú kǔ。
xū jiē shì lù chóu xiǎn jiān,
ěr gèng lv̌ suǒ hé kuān rán ?
gǔ shēng yī xiē shū duò dì,
jí yú tóu shí qīng yú yān。
yī rán juān hǎo yī nv̌ zǐ,
bù wén lán qì xū fēng qián。
wǒ wén xī jīng shèng bǎi xì,
cǐ sūi zá lè yóu gǔ yì。
shí hǔ xīu kuā mǎ jì shū,
dù líng yǎ ài gōng sūn qì。
chī hú yú lóng yì ǒu chéng,
xì ěr hé xū dàng xīn qì。
kuáng lái jìng yù zuò pāi zhāng,
wǒ wú yī jì zhēng qí cháng。
shí nián xié sè hóu mén xià,
jìng rì qū chē guān dào páng。
xiào yǔ zhǔ rén gèng shāng kè,
míng zhāo cǐ jì gū dēng yì。
《献县汪丞坐中观技》 作者简介
黄景仁(1749~1783),清代诗人。字汉镛,一字仲则,号鹿菲子,阳湖(今江苏省常州市)人。四岁而孤,家境清贫,少年时即负诗名,为谋生计,曾四方奔波。一生怀才不遇,穷困潦倒,后授县丞,未及补官即在贫病交加中客死他乡,年仅35岁。诗负盛名,为“毗陵七子”之一。诗学李白,所作多抒发穷愁不遇、寂寞凄怆之情怀,也有愤世嫉俗的篇章。七言诗极有特色。亦能词。著有《两当轩全集》。