"唯有心不化" 诗句出自宋代诗人安道《六咏诗》
心金翅鸟命终,骨肉尽消散。
唯有心不化,圆明光灿烂。
龙王取为珠,照破诸黑暗。
转轮得如意,能救一切难。
如何在人中,日用而不见?
无常法性本无常,亦不堕诸数。
譬彼空中云,当体即常住。
圣凡皆过客,去来无二路。
是生不是生,非新亦非故。
智眼明见人,此外何所慕。
苦梦入大火聚,怕怖多慞惶。
正当苦恼时,滴水便清凉。
水尽火复然,念慕何慨慷。
及至醒眼观,向者谁悲伤?
空须弥横太虚,大地浮香海。
六尘蔽性天,四大遍法界。
劫火洞然时,此个坏不坏。
何必待烧尽,然后无障碍。
无我一水作众味,酸咸苦辣具。
以本淡然故,而能成众事。
若实不随者,安肯随他去。
唯有不随者,谁能识此趣。
生死生死不流转,流转非生死。
若实不流转,生死无穷已。
谛观流转性,流转当下止。
不见流转心,是真出生死。
《六咏诗》 拼音标注
lìu yǒng shī
xīn jīn chì niǎo mìng zhōng,
gǔ ròu jǐn xiāo sàn。
wéi yǒu xīn bù huà,
yuán míng guāng càn làn。
lóng wáng qǔ wèi zhū,
zhào pò zhū hēi àn。
zhuǎn lún dé rú yì,
néng jìu yī qiē nán。
rú hé zài rén zhōng,
rì yòng ér bù jiàn ?
wú cháng fǎ xìng běn wú cháng,
yì bù duò zhū shù。
pì bǐ kōng zhōng yún,
dāng tǐ jí cháng zhù。
shèng fán jiē guò kè,
qù lái wú èr lù。
shì shēng bù shì shēng,
fēi xīn yì fēi gù。
zhì yǎn míng jiàn rén,
cǐ wài hé suǒ mù。
kǔ mèng rù dà huǒ jù,
pà bù duō zhāng huáng。
zhèng dāng kǔ nǎo shí,
dī shǔi biàn qīng liáng。
shǔi jǐn huǒ fù rán,
niàn mù hé kǎi kāng。
jí zhì xǐng yǎn guān,
xiàng zhě shúi bēi shāng ?
kōng xū mí héng tài xū,
dà dì fú xiāng hǎi。
lìu chén bì xìng tiān,
sì dà biàn fǎ jiè。
jié huǒ dòng rán shí,
cǐ gè huài bù huài。
hé bì dài shāo jǐn,
rán hòu wú zhàng ài。
wú wǒ yī shǔi zuò zhòng wèi,
suān xián kǔ là jù。
yǐ běn dàn rán gù,
ér néng chéng zhòng shì。
ruò shí bù súi zhě,
ān kěn súi tā qù。
wéi yǒu bù súi zhě,
shúi néng shì cǐ qù。
shēng sǐ shēng sǐ bù líu zhuǎn,
líu zhuǎn fēi shēng sǐ。
ruò shí bù líu zhuǎn,
shēng sǐ wú qióng yǐ。
dì guān líu zhuǎn xìng,
líu zhuǎn dāng xià zhǐ。
bù jiàn líu zhuǎn xīn,
shì zhēn chū shēng sǐ 。