gāo yáng tái · jiāng fǎn wèi táng shū xiāng nv̌ zǐ yì yǐ cì rì gūi wú xià zhì jǐu huà bié lí huái wǎng wǎng
àn shǔi tōng cháo,
chī yún gé yǔ,
wēi yīn bù sàn zhòng chéng。
líu dé kū hé,
nài tā xiān zuò lí shēng。
qīng gē yù è xíng yún zhù,
lù chūn xiān 、 bìng zuò diào shēng。
mò duō qíng,
dì yī nán wàng,
xí shàng qīng yíng。
tiān yá wǒ shì piāo líng guàn,
rèn fēi huā wú dìng,
xiāng sòng rén xíng。
jiàn shuō lán zhōu,
míng zhāo yě bó cháng tíng。
mén qián jì qǔ chúi yáng shù,
zhǐ cáng tā 、 sān liǎng qīu yīng。
yī chéng chéng,
chóu shǔi chóu fēng,
bù yào rén tīng。

  这是一首送别词,此词不同于其他送别之作的地方是:男女主人公均将离开他们一起生活过的地方。词开笔先渲染送别时的景色,接着叙写别筵上侑歌行酒,貌似欢乐,其实笼罩着浓浓的离愁。过片自我宽慰,谓“我已习惯于飘零,人生离合已不在话下”。然而一旦想起佳人明朝也将离去,便一时悲不自胜。只觉愁水愁风,更增凄恻耳。

Processed in 0.246824 Second , 351 querys.