湘江曾闻有浯溪,片帆今挂湘东西。
上摩石崖与天齐,江头落日云凄凄。
山昏雨暗哀猿啸,步入烟萝转深峭。
元颜千古迹不朽,星斗蛟龙两奇妙。
中兴当时颂大唐,大唐家国天为昌。
妖环忽见诚非祥,土花失色急寿王。
明皇父子紊大纲,从此晏朝耽色荒。
天下黎庶暗罹殃,击损梧桐按霓裳。
谁知鼙鼓动渔阳?
肃宗灵武何仓皇?
回来张后年初芳,前杨后李真匪良。
养以天下理所常,胡为南内成凄凉。
三千宫女为谁妆?
空遗两鬓愁秋霜。
千载父子堪悲伤,修身齐家肇明皇。
后来历历事愈彰,源流有自咎谁当。
岂惟当时留锦囊,至今人说马嵬坡下尘土香。
《浯溪摩崖怀古》拼音标注
wú xī mó yá huái gǔ
xiāng jiāng céng wén yǒu wú xī,
piàn fān jīn guà xiāng dōng xī。
shàng mó shí yá yǔ tiān qí,
jiāng tóu luò rì yún qī qī。
shān hūn yǔ àn āi yuán xiào,
bù rù yān luó zhuǎn shēn qiào。
yuán yán qiān gǔ jī bù xǐu,
xīng dǒu jiāo lóng liǎng qí miào。
zhōng xīng dāng shí sòng dà táng,
dà táng jiā guó tiān wèi chāng。
yāo huán hū jiàn chéng fēi xiáng,
tǔ huā shī sè jí shòu wáng。
míng huáng fù zǐ wèn dà gāng,
cóng cǐ yàn zhāo dān sè huāng。
tiān xià lí shù àn lí yāng,
jí sǔn wú tóng àn ní cháng。
shúi zhī pí gǔ dòng yú yáng ?
sù zōng líng wǔ hé cāng huáng ?
húi lái zhāng hòu nián chū fāng,
qián yáng hòu lǐ zhēn fěi liáng。
yǎng yǐ tiān xià lǐ suǒ cháng,
hú wèi nán nèi chéng qī liáng。
sān qiān gōng nv̌ wèi shúi zhuāng ?
kōng yí liǎng bìn chóu qīu shuāng。
qiān zài fù zǐ kān bēi shāng,
xīu shēn qí jiā zhào míng huáng。
hòu lái lì lì shì yù zhāng,
yuán líu yǒu zì jìu shúi dāng。
qǐ wéi dāng shí líu jǐn náng,
zhì jīn rén shuō mǎ wéi pō xià chén tǔ xiāng。
《浯溪摩崖怀古》简析
此诗述写游览浯溪的所见所闻与所思所感,首先是写他在游览浯溪的凄凉环境中,发现元颜颂碑的文与字都很奇妙,认为当时是老天要昌盛大唐。接着慨叹明皇父子耽爱女色,荒废朝政,使老百姓遭殃;肃宗虽然在战火中登位,后来仍让后妃、宦官弄权,落得明皇在南内愁苦度日。进而指出在修身齐家上没有带好头,罪责该由明皇担当,不能只是指责杨贵妃的淫乱。全诗用语沉痛,有力地控诉了唐代的封建统治者,阅后发人深思,令人产生无限感慨。