"亦是燧人取" 诗句出自宋代诗人单人耘《宣城石赠驾采》
贺采善采撷,采撷到宣城。
跋涉数千里,崎岖深涧行。
四山美而秀,深涧澄且清。
滩边多奇石,上有太古纹。
磊砢卧百千,朱紫缭纷纭。
对之双睛明,掇之喜且惊。
贺老焕童颜,叩之声铿铿。
挟裹如怀璧,归来示友朋。
昨访一勺庵,四石幻像生。
一鲤跃于池,鳃鳍鼓兢兢。
一窗稀疏棂,兰芽数箭萌。
前者紫血澌,后者丹砂凝。
不知何人笔,邈远意浑成。
一山倚褐雾,乱芦叶鬅鬙。
有如战国壶,水陆兵马腾。
又如岩壁画,长发舞僰人。
一水沉蕴藻,涟漪泛薄冰。
群鯈倏已去,云影半鲜晶。
知我爱石友,共尊四皓迎。
勺庵留其二,山峙水为泓。
灯下独静对,感君有至诚。
已结金石交,又与奇石盟。
石奇不在石,奇在识石人。
羡彼涧中石,与世无所争。
昭昭映白日,潺潺濯清粼。
古于陶皿片,丹原始情。
早于甲骨字,图写浑沌分。
乃是女娲用,上有灼炼痕。
亦是燧人取,各留火精魂。
朱绶虽缠腰,从不趋阶楹。
紫绡虽披身,亦不佐调羹。
色灿比梵高,不求艺苑旌。
笔胜毕加索,不须欧亚倾。
非若庸画手,戋戋乃骄矜。
好古无古法,薄古无所凭。
倘得此奇石,必沽利与名。
爱石当护石,护石还仗君。
岂不闻深山美石作悲鸣:“毋使我辈离乡井,毋使我辈戴冠缨。
市廛之人欲壑总难平,市廛之人几人能如君。
”
《宣城石赠驾采》 拼音标注
xuān chéng shí zèng jià cǎi
hè cǎi shàn cǎi xié,
cǎi xié dào xuān chéng。
bá shè shù qiān lǐ,
qí qū shēn jiàn xíng。
sì shān měi ér xìu,
shēn jiàn chéng qiě qīng。
tān biān duō qí shí,
shàng yǒu tài gǔ wén。
lěi luǒ wò bǎi qiān,
zhū zǐ liáo fēn yún。
dùi zhī shuāng jīng míng,
duó zhī xǐ qiě liáng。
hè lǎo huàn tóng yán,
kòu zhī shēng kēng kēng。
xié guǒ rú huái bì,
gūi lái shì yǒu péng。
zuó fǎng yī sháo ān,
sì shí huàn xiàng shēng。
yī lǐ yuè yú chí,
sāi qí gǔ jīng jīng。
yī chuāng xī shū líng,
lán yá shù jiàn méng。
qián zhě zǐ xiě sī,
hòu zhě dān shā níng。
bù zhī hé rén bǐ,
miǎo yuǎn yì hún chéng。
yī shān yǐ hé wù,
luàn lú yè péng sēng。
yǒu rú zhàn guó hú,
shǔi lù bīng mǎ téng。
yòu rú yán bì huà,
cháng fā wǔ bó rén。
yī shǔi chén yùn zǎo,
lián yī fàn bó bīng。
qún tiáo shū yǐ qù,
yún yǐng bàn xiān jīng。
zhī wǒ ài shí yǒu,
gòng zūn sì hào yíng。
sháo ān líu qí èr,
shān zhì shǔi wèi hóng。
dēng xià dú jìng dùi,
gǎn jūn yǒu zhì chéng。
yǐ jié jīn shí jiāo,
yòu yǔ qí shí méng。
shí qí bù zài shí,
qí zài shì shí rén。
xiàn bǐ jiàn zhōng shí,
yǔ shì wú suǒ zhēng。
zhāo zhāo yìng bái rì,
chán chán zhuó qīng lín。
gǔ yú táo mǐn piàn,
dān yuán shǐ qíng。
zǎo yú jiǎ gǔ zì,
tú xiě hún dùn fēn。
nǎi shì nv̌ wā yòng,
shàng yǒu zhuó liàn hén。
yì shì sùi rén qǔ,
gè líu huǒ jīng hún。
zhū shòu sūi chán yāo,
cóng bù qū jiē yíng。
zǐ xiāo sūi pī shēn,
yì bù zuǒ diào gēng。
sè càn bǐ fàn gāo,
bù qíu yì yuàn jīng。
bǐ shèng bì jiā suǒ,
bù xū ōu yà qīng。
fēi ruò yōng huà shǒu,
jiān jiān nǎi jiāo jīn。
hǎo gǔ wú gǔ fǎ,
bó gǔ wú suǒ píng。
tǎng dé cǐ qí shí,
bì gū lì yǔ míng。
ài shí dāng hù shí,
hù shí huán zhàng jūn。
qǐ bù wén shēn shān měi shí zuò bēi míng : “ wú shǐ wǒ bèi lí xiāng jǐng,
wú shǐ wǒ bèi dài guān yīng。
shì chán zhī rén yù hè zǒng nán píng,
shì chán zhī rén jī rén néng rú jūn。
”